Tất cả ngườiđã liệt kê được số lượng bảo bối xấp xỉ số lượng 4.500. Và thiết yếu hệ thống báu vật đa dạng này, Doraemon đã làm cho mê say biết bao thay hệ em nhỏ và cả người lớn. Trong cỗ truyện ngắn, số lượng báu vật mình thiết lập tùy trực thuộc vào Kết Hôn Chớp Nhoáng Thiên Tài Bảo Bối , chương 416 của tác giả Xảo Nhi cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại sstruyen.vn. HUENING KAI là học sinh chuyển tới trường đại học nam sinh. Nhưng những học sinh trong lớp cậu lại theo đuổi c đọc truyện ( ALL KAI ) Bảo bối ~ Em là của chúng tôi được đăng bởi sookai293 Truyện: Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo BốiTác giả: Xảo NhiThể loại: Ngôn Tình, Sủng, Tổng Tài-----Giới thiệu:Ông lão đang xem TV, Cô gái Đồ Long - Hồi 15 một trong những 102 chương hồi tác phẩm Cô gái Đồ Long của tác giả truyện kiếm hiệp Kim Dung. Hãy cùng khám phá những tình tiết diễn biến hấp dẫn của truyện Cô gái Đồ Long ở Hồi 15 như thế nào. zv4TUH. Chương 03. Tác giả Vân Thất Nhi ║ Poster Diêu Di Thiên Kim ngồi xổm bên cạnh người nọ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh ta một hồi, nhận thấy đối phương đúng là lơ mình thật, cô hơi xấu hổ gãi má mấy cái. Nhưng nhìn những bông hoa xinh đẹp kia, Phó Thiên Kim quyết định không quan tâm thái độ của người này nữa, mà là chuyên tâm ngắm hoa. Đúng lúc này, từ xa truyền đến tiếng nói chuyện của hai cô gái. Bởi vì hoa viên của Tiêu gia thật sự quá rộng, lại có rất nhiều hoa hoa cỏ cỏ, từ cao đến thấp, từ thân bụi đến thân cây, tất cả chúng đều tranh nhau khoe sắc khiến cho người nhìn rất ấn tượng. Mà hai người Phó Thiên Kim là đang ngồi xổm, xung quanh hai người lại là bụi bụi hoa Tú Cầu rất đẹp, cho nên hai cô gái kia nhất thời không phát hiện ra hai người, vì thế bọn họ nói chuyện cũng không kiên dè gì. Phó Thiên Kim nhất thời bị lời nói của hai người đó hấp dẫn, liền ngóng tai lên để nghe. Giúp việc A nói “Bọn họ cho mình là ai chứ? Người muốn làm con dâu Tiêu gia nhiều không đếm xuể kia kìa, ở đây mà còn đưa ra điều kiện ở rể.” Giúp việc B liền phụ họa “Chứ gì nữa, ở đời còn có đứa con gái không biết xấu hỗ đi chọn chồng, mà còn chọn giữa hai người là anh em ruột nữa chứ, loạn luân, loạn luân hết.” Không phải chứ, như thế mà gọi là “loạn luân”? Không hiểu hai người này có biết mình đang nói gì không vậy? Phó Thiên Kim càng nghe càng cảm thấy buồn cười. Giúp việc A lại nói tiếp “Hôm nọ bà chủ vừa nghe nói đến chuyện bắt rể liền tức giận làm ầm lên một trận rồi, lần này bên kia lại nhắc nữa, bà chủ không điên lên mới lạ, xem ra cô con dâu sắp vào cửa này chưa gì đã khiến mẹ chồng tương lai không ưa nổi rồi.” Giúp việc B cao hứng nói “Cái này là dĩ nhiên.” Sau đó giọng cô ta có vẻ hơi buồn bực “Nhưng hai ông chủ hình như không phản đối đâu, xem ra chuyện ở rể này sẽ thành đấy.” Giúp việc A tức giận nói “Cô nói xem, bà chủ không lẽ lại để cậu hai đi ở rể sao?” Giúp việc B lập tức trả lời “Cái này sao có thể. Không phải nói là chọn một trong hai cậu chủ sao, còn cậu cả đấy.” Giúp việc A nghe thế liền liếc xéo cô bạn mình, bĩu môi nói “Nếu là cô, cô sẽ chọn cậu cả sao?” Nhìn thấy biểu tình như ăn phải mướp đắng của đối phương, giúp việc A hả hê trong lòng, sau đó nói với vẻ ghét bỏ “Thấy chưa, chúng ta không có cửa còn không muốn gả cho cậu cả, huống chi là con gái của Phó gia kia lại có quyền chọn lựa chứ. Có điên mới chọn gả cho cậu cả đấy.” Giúp việc B bĩu môi một cái “Cũng đúng! Cậu cả là một thằng ngốc, khó hầu hạ muốn chết, cả ngày không nói được một chữ, tôi còn tưởng là thằng câm cơ đấy, vừa ngốc vừa câm, trời ạ, lấy chồng chứ có phải lấy của nợ về thờ đâu.” “Này, nhỏ cái miệng thôi.” Giúp việc A vội kéo bạn mình một cái, sau đó cũng cảm thán “Phải công nhận rằng cậu cả có vẻ ngoài vô cùng tuấn tú, còn hơn cậu hai đấy, nhưng chỉ có cái mã đó thôi thì được gì, nếu muốn gả thì cũng phải là cậu hai chứ, muốn vóc dáng có vóc dáng, muốn đẹp trai có đẹp trai, quan trọng là người ta có tài, có tiền, tâm trí bình thường. Người như cậu hai mới là đối tượng trong mộng của mọi người nha.” Giúp việc B trêu ghẹo “Ha ha, chết cô nha, nếu để vú Lâm nghe thấy, xem xem bà ấy có lột da cô không. Ai không biết cậu cả là tối kỵ của vú Lâm, muốn cuốn gối nghỉ sớm hả?” “Sợ gì chứ, tôi chỉ nói sự thật thôi chứ có bịa ra đâu.” Tuy nói như thế, nhưng giọng nói của giúp việc A bất giác cũng nhỏ hơn rất nhiều “Cô nói xem, cậu cả thành ra như thế rồi, cô gái kia sẽ chọn cậu cả sao?” “Đương nhiên sẽ không chọn, chỉ có người bị thần kinh mới chọn cho mình một người chồng như thế.” Giúp việc B khinh thường nói. “Theo tôi thấy, để cậu cả đi ở rể nông thôn là quá phù hợp, dù sao cậu ấy cũng chẳng giúp ích được gì, ngoài việc chỉ biết trồng cây thôi.” Giúp việc A cười lên, giọng nói không giấu nổi sự châm chọc của mình, “Đúng đúng, người như cậu cả là thích hợp đi ở rể nhất. Nhưng con của cậu cả và cô gái kia sinh ra sẽ không ngốc sao?” “Phó gia lỗ vốn rồi.” “Ha ha.” Nghe đến đây, Phó Thiên Kim thật không phân biệt ra được đâu là giọng nói của hai giúp việc nữa, bên tai cô giờ đây chỉ toàn là lời châm chọc và sự hả hê của bọn họ. “Đừng bóp nữa, hoa sẽ đau đấy.” Đột nhiên lúc này vang lên một giọng nói trầm khàn, khiến Phó Thiên Kim giật mình nhìn lại, hóa ra giọng nói ấy là của anh chàng làm vườn kia. Theo tầm mắt không vui của đối phương, cô cúi đầu nhìn xem, lúc này mới phát hiện ra bản thân trong lúc vô thức, đã bóp chặt lấy một đóa hoa gần mình. “A! Xin lỗi.” Cô vội buông tay ra, nhỏ giọng xin lỗi. Nhưng khi nhìn đóa hoa xinh đẹp trong tay mình, từng cánh hoa rơi xuống đất, cô có chút không biết làm sao. “Cái này, xin lỗi, tôi không cố ý đâu.” Phó Thiên Kim áy náy nhìn anh. Nhưng nhìn biểu cảm lạnh tanh ở trên mặt anh, mấy lời phía sau, cô lại nói ra không được nữa. ***** “Đủ rồi, chuyện A Anh ở rể là điều không được, tôi không đồng ý. Hai nhà Tiêu Phó có giao hôn, tôi không có gì để nói, nhưng bắt A Anh đi ở rể Phó gia thì không được.” Trần Tình trừng mắt nhìn chằm chằm vào chồng mình, giãy tay ra, tức giận quát “Thằng bé sau này là người thừa kế Tiêu gia, nếu bắt phải chờ cháu nội ra đời, rồi lớn lên thì biết đến khi nào? Còn như Phó gia nhất quyết muốn bắt rể thì chọn lấy A Tuấn đi, thằng bé này là anh lớn, lấy vợ đương nhiên là nó tới trước rồi.” “A Tình, bà có biết mình đang nói gì không hả?” Khi nghe đến những lời cuối cùng của vợ mình, Tiêu Chí Minh giận không kìm nổi mà quát lên. Đây là lời nói của một người mẹ sao? Chuyện trước đây bà đối xử với A Tuấn tệ như thế nào, chẳng lẽ thời gian qua mười bảy năm khiến bà quên không còn gì cả? Thật lòng mà nói, ai trong hai đứa con này đi ở rể nhà người ta, ông cũng không muốn, không phải tự tôn đàn ông mà là tình thương ông dành cho con mình. Nếu chuyện đi ở rể không thể tránh khỏi, ông muốn người đi là A Anh mà không phải là A Tuấn, không gì cả, chỉ một việc A Anh nó có thể tự lo cho mình là đủ rồi. A Tuấn nó như thế, ở dưới mí mắt của ông còn bị mẹ nó và bà nội quá cố của nó khi đó đối xử như thế nào, ông cả đời này không thể nào quên được. Ông không thể làm gì hai người này bởi vì một là vợ mình, là người phụ nữ ông yêu và nhất quyết muốn lấy về. Người còn lại chính là mẹ ruột của mình. Ông có thể hiểu tâm trạng của họ lúc đó, ông cũng có thể không nhắc lại chuyện cũ này nữa, nhưng còn quên đi thì không. Nếu lúc đó ông có thể kịp thời nhận ra thì A Tuấn sẽ không như bây giờ. Thằng bé đơn thuần, không biết lấy lòng hay giao tiếp với ai, nếu rời khỏi tầm mắt của ông thì thằng bé sẽ còn như thế nào nữa. Nhưng A Anh lại khác, nó thông minh, lại hiểu chuyện, dù ở hoàn cảnh nào cũng dễ thích ứng được. Lại nói, ông tin tưởng cha mình, ông cụ chắc hẳn đã tìm hiểu qua và suy nghĩ kỹ càng nên mới có thể chấp nhận yêu cầu này của Phó gia. Ông cụ thương A Tuấn như vậy, chắc hẳn cũng có cùng suy nghĩ giống mình, chẳng phải ông cụ nhất quyết phải kêu A Anh về cho bằng được đó sao? “Ông xã!” Trần Tình không phục nhìn chồng mình, nhưng bà biết trong mọi chuyện ông có thể trao đổi hoặc nhường nhịn bà, duy chỉ đụng đến A Tuấn thì không thể. Nhưng mà chuyện lần này có liên quan đến tương lai hạnh phúc của A Anh, bà không thể lùi bước được. “Hừ! Ta còn chưa công bố người thừa kế đâu, con dâu nhọc lòng rồi.” Tiêu Diễn hừ lạnh một tiếng. Trần Tình chấn động nhìn lại cha chồng mình, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng thế nào? Trong lòng bà cứ có giọng nói hỏi Cha chồng không để A Anh thừa kế thì để ai đây? Đối mặt tình huống này, Cao Mỹ Nhã có chút đỡ không kịp, vội cười hòa nhã “Nhà mình cứ bình tĩnh cái đã.” Nói xong, Cao Mỹ Nha quay sang nhìn Trần Tình, cười nhẹ “Chị nhà nóng quá nên nghe không hết lời tôi nói rồi. Tuy cháu nhà mình là ở rể Phó gia thật, nhưng cậu ấy vẫn có thể tiếp tục làm những việc mà mình đang theo đuổi, chỉ khác là dọn về ở chung một nhà với con gái nhà tôi thôi, đây là thời đại nào rồi, đâu phải phong kiến, một khi ở rể là không còn quyền hạn gì nữa.” Trần Tình bị lời nói vừa rồi của cha chồng, nhất thời không dám nói gì nữa, chỉ trầm mặc ngồi đó tự bực bội một mình. Thật ra hôm nay Cao Mỹ Nhã đến đây là để nói lại một lần nữa giao kèo mà chồng mình đã bàn với ông cụ Tiêu Diễn mấy hôm trước, nói ra trước mặt mọi người trong nhà họ cùng nghe mà thôi. “Thật ra theo ý của chúng tôi, dù ai trong hai anh em nhà mình ở rể Phó gia, điều kiện vẫn như vậy, không riêng gì cháu nhỏ, kể cả Tiểu Thiên có chọn cháu lớn cũng sẽ thế thôi.” Cao Mỹ Nhã cười cười khẳng định. Những gì Phó Tử Hạo nói ngày đó, ông cụ vẫn còn nhớ rõ, theo những gì đối phương nói, ông cụ có thể khẳng định một điều, nhà họ Phó không hề xem trọng tiền tài của nhà ông, chẳng qua là tụi nhỏ chỉ muốn thực hiện nguyện vọng của A Nhuyễn mà thôi. Lại nói, thật ra Tiêu Diễn ông cũng không quan tâm chuyện không phân chia hay phân chia tài sản gì đó, dù sao nhà họ Tiêu có được thành tựu như ngày hôm nay, một phần cũng là nhờ khi xưa Phó gia tận tình giúp đỡ, nếu Tiểu Thiên nhận được phần tài sản gì của Tiêu gia, cũng là con bé xứng đáng nhận được. “Nói còn hay hơn hát.” Trần Tình nghe vậy liền lầm bầm, ai ngờ nói nhỏ vậy cũng bị chồng nghe được, ông trừng mắt nhìn bà một cái. Trần Tình thấy vậy bĩu môi quay mặt đi chỗ khác. Thật lòng mà nói, Trần Tình cũng được coi là một người phụ nữ khôn ngoan, biết nắm bắt sắc mặt người khác, lèo lái trong giao tiếp rất cẩn thận khiến cho những người từng tiếp xúc qua đều cảm thấy bà là một người phụ nữ rất khéo hiểu lòng người lại phóng khoáng. Nhưng đó là trường hợp bình thường, một khi đụng đến quyền lợi của con trai bà, đặc biệt là Tiêu La Anh thì bao nhiêu khôn khéo nhạy bén đều phao ra sau đầu, bà chỉ biết không thể để cho con bà chịu thiệt. Ở rể, nói ra chẳng vinh quang gì. Không biết lời nói vừa rồi của Trần Tình có bị Cao Mỹ Nhã nghe được không, chỉ nghe thấy Cao Mỹ Nhã nhàn nhạt nói “Nhà mình yên tâm, hôn lễ giữa hai đứa nhỏ chỉ tổ chức cho người trong nhà biết thôi, sẽ không công bố ra ngoài đâu, đừng sợ.” Tiêu Chí Minh càng trợn mắt nhìn vợ mình một cái. Lần này, Trần Tình làm như không thấy, cười mỉa đáp “Hi vọng mình nói được làm được.” “Đương nhiên.” Từ nãy tới giờ, Cao Mỹ Nhã đều dùng thái độ hòa nhã nói chuyện, nhưng lần này cũng chỉ đáp lại một tiếng lạnh tanh. Quả nhiên chọn ở rể là đúng, chứ nếu Tiểu Thiên mà làm dâu của bà Trần này, chắc chắn sống không nổi rồi. “Tiêu Chí Minh, làm ơn quản miệng vợ anh cho kỹ vào, đừng làm xấu mặt nhà ta nữa.” Tiêu Diễn thật sự tức giận với thái độ này của con dâu, nhưng ông là cha chồng, có những lúc không tiện nói gì, chỉ có thể gằng với con trai mà thôi. “Dạ, thưa ba.” Tiêu Chí Minh hơi đỏ mặt, đáp. Sau đó ông quay mặt qua, trừng mắt cảnh cáo vợ mình. “Để cháu chê cười rồi.” Tiêu Diễn cười làm lành với Cao Mỹ Nhã “Nói qua nói lại cũng không đi tới đâu, phải xem hai thằng cháu nhà bác, đứa nào có duyên với Tiểu Thiên nữa. Chúng ta cho bọn nhỏ gặp mặt nhau cái đã rồi bàn tiếp việc tổ chức hôn sự.” Nói xong, Tiêu Diễn quay sang hỏi con trai mình “A Tuấn giờ này chắc ở ngoài vườn nghịch hoa rồi, còn A Anh đã về chưa?” Tiêu Chí Minh nhíu mày, sau đó nhìn quản gia hỏi “Cậu hai về chưa?” Nghe quản gia nói còn không thấy, ông không khỏi có dự cảm chẳng lành. Trông thấy cha mình đang dần tối sầm mặt xuống liền nhanh nhẹn nói “Hồi tối con có gọi điện cho nó, bảo nó về. Nó cũng đồng ý nhưng có thể về trễ một chút vì sáng nay nó có cuộc họp hội đồng. Nếu kẹt xe hay có chuyện gì khác thì nó nhất định sẽ gọi điện thông báo cho con một tiếng, . . .” “Gọi hỏi nó xem giờ đang ở đâu.” Tiêu Diễn mất hứng nói, sau đó quay sang nói với quản gia “Chú đi ra vườn xem, xem thử có A Tuấn ở ngoài đó không? Có thì dẫn nó đi rữa mặt sạch sẽ rồi đưa nó đến đây. À, nhìn xem có con bé Tiểu Thiên ở đó luôn không, cũng gọi con bé đến đây luôn đi.” Quản gia đáp ứng một tiếng rồi đi nhanh ra cửa. Tiêu Diễn lúc này mới cười cười nhìn Cao Mỹ Nhã trò chuyện mấy câu, xem như cuộc trò chuyện dây dưa từ sáng đến giờ đến đây tạm chấm dứt. “Cái gì? Con đang dự tiệc cưới của bạn? Con có biết phân biệt chuyện nào nặng, chuyện nào nhẹ không hả? Cả nhà đều đang chờ con, mà con như thế được hả? Về ngay!” Tiêu Chí Minh thật sự giận, mặc dù đã cố khống chế âm lượng rồi, nhưng những người có mặt ở đây đều nghe thấy được. Cao Mỹ Nhã vốn đang cười, nghe vậy, trên gương mặt bà lạnh tanh không bày tỏ thái độ gì. “Về ngay, nghe không!?” Tiêu Chí Minh không muốn nói nhiều, đứa nhỏ này luôn hiểu chuyện vì sao hôm nay lại như vậy chứ? Khi nãy bị Trần Tình quậy một trận với người ta, bây giờ thì hay rồi, con trai cũng muốn cho hai lão già gần xuống lỗ này phải xấu mặt sao? Tiêu gia mình mấy chục năm cho người tìm kiếm người nhà của Phó gia, chẳng phải vì muốn đền đáp đại ân khi xưa và thực hiện giao ước của hai nhà do trưởng bối hứa hẹn sao? Nay người đã tìm được, cũng bàn đến chuyện hôn ước rồi, nhà người ta lại hiểu chuyện thông cảm cho mình như thế, còn mình thì sao, ba lần bốn lượt làm khó người ta. Nhìn sao cũng giống như Tiêu gia chỉ đánh tiếng muốn báo đáp người xưa với mọi người để lấy tiếng thơm, nhưng khi tìm được người lại khi dễ bọn họ đủ điều. Mặt mũi này đều bị vứt xuống sông hết rồi. > Bên đầu dây bên kia truyền đến giọng nói đầy nghi hoặc của Tiêu La Anh. Chỉ trách loa điện thoại của Tiêu Chí Minh quá tốt, một câu này đều để mọi người nghe được. Sắc mặt của Cao Mỹ Nhã bây giờ muốn cố cũng không hề tốt lên được. “Cô Trần, đây là tác phẩm của cô à?” Tiêu Diễn giận run người, nhìn con dâu chằm chằm, nếu không phải cái danh “cha chồng, nàng dâu” này, ông rất muốn tát cho đối phương một cái. Thật là mất hết mặt mũi rồi. Trần Tình lúng túng không biết nói gì, đành gồng mình, xem như không nghe gì, vẫn ngồi đó cúi đầu xem móng tay của mình. Vì tương lai của A Anh, bà chỉ có thể đứng ra tranh thủ cho con mình thôi. Ông nội, thậm chí là cha ruột của thằng bé, đều chẳng thể trông chờ được. Dù A Anh có tài giỏi đến đâu, một khi để người khác biết được, đường đường người thừa kế của tập đoàn lớn nhất nhì thành phố A cùng nhiều bất động sản của Tiêu gia, lại đi ở rể nhà nghèo, mới nghĩ thôi đã chịu không nổi rồi. Trần Tình biết, cha chồng và chồng mình đang rất bất mãn về bà, nhưng bà cũng rất hiểu người nhà của mình, bà biết dù cho bọn họ có bất mãn hay tức giận như thế nào thì chỉ nói bà được vậy thôi, đóng cửa rồi bị bọn họ giáo huấn như thế nào, bà cũng không sợ người ngoài biết được. Quả thật để Trần Tình đoán đúng rồi, cha con Tiêu Diễn thật sự tức giận muốn công tâm rồi nhưng không thể trách mắng bà trước mặt người ngoài được, chỉ đành nói bà mấy câu, sau đó quay sang xin lỗi người ta. Cao Mỹ Nhã cũng không muốn lần đầu tiên gặp nhau liền vạch nát mặt ra nhưng thế, bà còn nhớ ở nhà có mẹ chồng đang trông mong nhìn thấy cháu nội bảo bối của mình lấy chồng đấy. Dù sao chuyện này cũng nằm trong dự liệu của hai vợ chồng bà, Tử Hạo từng nói cha con Tiêu Diễn là người thấu tình đạt lý, mặc dù người vợ có chút khó nhằn mỗi khi đụng đến đứa con thứ của bà ta, nhưng dù sao nhà mình cũng không muốn ăn gắt gao gì nhà họ, cho nên làm sao để hai nhà đều thoải mái là được. Ngày đó sau khi nghe mẹ chồng nói muốn tìm nhà họ Tiêu thực hiện lời hứa hôn ước, Cao Mỹ Nhã và chồng đã cãi nhau rất nhiều, nhất là sau khi điều tra về hai đứa con này của Tiêu Chí Minh. Theo ý bà, nếu phải kết hôn, vậy cứ chỉ thẳng đứa con thứ Tiêu La Anh cho Tiểu Thiên, nhưng chồng bà không chịu, muốn để gặp mặt bên kia nói chuyện xem sao. Ngoài mặt, bà nhường nhịn vì không muốn mẹ chồng buồn lòng, mà vợ chồng bà cũng có thể vì nhiều trận cãi vả lại xa cách, đặc biệt là Tiểu Thiên, con bé cũng đã đứng ra nói thẳng với hai vợ chồng bà như vậy rồi, bà cũng chỉ có thể nhận mệnh. Nhưng thâm tâm, bà vẫn muốn chọn người tốt cho con gái mình. Nhưng giờ, bà nghĩ lại rồi, người bà coi là lựa chọn tốt nhất, chưa chắc đã tốt. Tiêu La Anh này cũng không tốt như những gì đối phương thể hiện ra ngoài. Một lát nữa, bà phải quan sát kỹ đứa con lớn của nhà này thế nào mới được. Tiêu Chí Minh giận tái mặt, quát lớn vào điện thoại “Đi về ngay cho ba!” Ngữ khí mười phần không cho chống cự lại. Trần Tình nghe vậy liền sốt ruột, tuy biết chồng mình quả thật giận không nhẹ, nhưng bây giờ bà cũng bất chấp, một khi A Anh nghe lời, thật sự trở về nhà chính liền tiêu thật rồi. Chẳng lẽ muốn bà trơ mắt nhìn A Anh ở rể thật sao? “Chú Phục đâu, sao đi kêu cậu cả vào nhà mà lâu thế, không thấy người ta đang chờ à?” Trần Tình vội vàng hét tên của quản gia lên. Lời này chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa, lửa cháy càng lan rộng cả. Hai tay Tiêu Diễn đang cầm đầu gậy đều run lên vì giận, môi ông cụ mím chặt lại, như đang khắc chế điều gì. Cao Mỹ Nhã có tiếng là lý trí nhất cũng nghe không nổi nữa. Cũng may người đến hôm nay là mình, đổi lại là Tử Hạo thì đã lật bàn bỏ đi từ lâu rồi. Nhưng mà nếu bà ngồi đây lâu chút nữa, cũng không chắc chuyện kết thân này sẽ thành nha. Có lẽ phải xin lỗi mẹ chồng một tiếng rồi. “Mọi người không cần tranh cãi nữa.” Phó Thiên Kim cười nhẹ đi vào, đưa mắt nhìn một lượt mọi người có mặt ở nơi đây, sau đó ánh mắt rơi trên người Cao Mỹ Nhã. Giọng nói vô cùng chậm rãi mà rõ ràng “Người con muốn lấy là Tiêu La Tuấn.”

bảo bối của thiên kim