Những người Việt chọn không về nước làm việc Nhiều người Việt chọn không về nước sau khi du học nước ngoài vì nhận thấy môi trường làm việc và chế độ đãi ngộ tốt hơn. Nếu các nhà khoa học trong những ngành này không có điều kiện thường xuyên cập nhật
Cập nhật phim mới thuyết minh lồng tiếng việt nhanh nhất, chất lượng HD. Bạn đang xem phim Làm Vợ Anh Nhé . Bộ phim Làm Vợ Anh Nhé thuộc thể loại phim Tình Cảm của Hàn Quốc. Park Sun Young, Han Ji Hye, Jang Mi-Hee, Yoo Dong Geun HAI NGƯỜI VỢ. 16/16. Nhật Ký Tự Do Của Tôi. 14/
Vợ bao lần đi khám thai Hùng cũng chưa từng đưa rước. Hùng theo dõi tiến độ làm việc từng ngày nhưng sức khỏe của vợ hôm nay tốt hay xấu anh cũng không biết. Anh chỉ biết đưa tiền cho vợ rồi nghĩ việc còn lại vợ sẽ tự làm được.
Vòng 3 của cô thuộc top "khủng" nhất nhì làng mỹ nhân Việt. Khánh My vừa tậu thêm xe sang. Khánh My được mệnh danh là "phú bà" trong giới kinh doanh khi sở hữu một tòa nhà 7 tầng, hơn 40 phòng mang tên mình, tọa lạc trên một cung đường đắt giá ở TP.HCM. Cô cho biết, mỗi
Người vợ kiên cường của cựu Thủ tướng Shinzo Abe. bà Akie làm việc tại công ty quảng cáo Dentsu của Nhật Bản. Ở tuổi 22, bà gặp ông Shinzo Abe, hơn mình 7 tuổi và đang làm phụ tá chính trị. Họ hẹn hò hơn hai năm trước khi kết hôn vào năm 1987.
Nghĩa của từ lép trong Tiếng Việt - lep- t. 1 (Hạt) ở trạng thái phát triển không đầy đủ, không chắc. Thóc lép. Lạc lép. 2 Ở trạng thái dẹp hoặc xẹp, không căng phồng vì không có gì bên trong. Túi lép. Bụng lép. 3 (Pháo,
U7wE2. CHƯƠNG 1 XUYÊN VIỆT THÀNH TỨC PHỤ NGƯỜI TATần Miễn vừa mở mắt ra, kinh hoàng phát hiện hắn đang nằm trong một gian nhà cỏ rách nát. Vấn đề là trước đó hắn đang ở trong biệt thự nhà mình. Càng đáng sợ hơn là dưới tấm chăn, chân hắn kề lên chân một người đàn ông khác.“Anh, anh, anh là ai?”Nam nhân yên lặng ngồi dậy, lộ ra thân trên, nhìn chằm chằm hắn một hồi rồi bưng cái chén mẻ góc đặt trên đầu giường qua, nhàn nhạt nói “Tức phụ, uống nước”Hai mắt Tần Miễn trợn trắng, ngất Miễn nằm mơ, mơ thấy hắn biến thành phụ nữ, trong màn diễn tấu sáo cồng chiêng, trong tiếng kèn Xôna bị người ta đẩy mạnh vào kiệu hoa, bái đường thành thân cùng một nam bị doạ đến đổ mồ hôi lạnh, sau đó tỉnh lại, vội vàng cởi áo trên người ra, nhìn thấy ***g ngực bằng phẳng mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời tự thấy buồn cười “Tự mình doạ mình, hoá ra là mơ…”Chợt, hắn phát hiện có chỗ không đúng, quần áo hắn sao lại rách nát như bươm? Hơn nữa sao hắn đen thế này, gầy thế này, còn trông như một đứa nhóc mười một mười hai vội ngẩng đầu, phát hiện đây đúng thật là gian nhà cỏ tranh, cả kinh nhảy xuống mặt đất. Căn nhà tranh này ước chừng bảy tám mét vuông, hai mặt là tường đất, trên tường treo một cây cung, hai vách tường còn lại dùng gỗ, cỏ khô và vải bố cũ đắp thành. Cả gian nhà ngoại trừ giường gỗ, bàn thấp kê đầu giường, hai cái rương gỗ thì không còn thứ gì khác. Á không, trên vách tường còn dán tờ giấy đỏ, là một chữ Hỷ’ to đùng. Muốn tìm cái gương soi cũng không thấy, nhưng Tần Miễn nhìn mình tay nhỏ chân nhỏ, có thể khẳng định cơ thể này không phải của nỗi kinh sợ bò dọc sống lưng. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hắn nhớ rõ trước đó còn đang làm ổ trong biệt thự mà. Đúng rồi, hắn bị Tần Liêm đẩy lăn xuống cầu thang, va phải đầu. Bỗng hắn có một suy nghĩ không thể tin nổi hắn chết ngắt rồi mượn xác hoàn hồn?Tần Miễn không dám tin dùng sức cấu véo mình một trận, cảnh tượng trước mắt không hề thay đổi cứ như thờ ơ cười nhạo trợn tròn mắt sững sờ chốc lát, cuống quýt nhìn xuống cổ tay trái, nơi đó có một nốt ruồi đen nhỏ không bắt mắt, suy nghĩ vừa chuyển, một thế giới thần bí quen thuộc hiện ra, hắn thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt căng thẳng dần thả bước về phía cửa, vừa đi hai bước thì cảm thấy bàn chân bị cấn đau, cúi đầu nhìn, một đôi chân đen sạm gầy trơ xương không mang giày, mặt đất gồ ghề không cộm chân mới lạ. Quay đầu nhìn, cạnh giường bày một đôi giày rơm mang đã lâu sắp chuyển thành màu đen. Dưới giường có hai đôi giày rơm khác, một lớn một nhỏ, đều mới toanh. Hắn không hề do dự, mang đôi giày rơm cửa nhà ra, hắn mới phát hiện gian nhà cỏ này xây trong một cái sân, liếc mắt liền biết là mới xây lên sau này, một mùi thối xông vào mũi, hắn không chịu nổi phải che mũi lại.“Hừ hừ…” Ngẩng đầu nhìn heo trong chuồng heo đối diện một cái, lại cúi xuống, cái mõm bẩn thỉu củng vài lát rau nát rơi vào đống rơm. Mà bên cạnh máng rau có một đống phân lớn. Khoé miệng Tần Miễn giật giật, đi về phía nhà chính đang đóng chặt, đẩy cửa ra, lớn tiếng gọi, giọng nói xa lạ này có hơi khàn.“Có ai không?”Không người trả lại cất giọng gọi lần nữa, vẫn không có tiếng đáp lại, nhịn không được cau mày, cơ thể này yếu quá, cứ bủn rủn vô lực, mới hô to mấy câu mà như trút toàn bộ hơi sức. Hắn không khỏi hoài nghi cơ thể này có phải thường bị bệnh tật quấn thân hay không?Nhìn sang phải, đại môn đóng chặt. Đại môn chỉ dùng mấy tấm gỗ ghép lại, có thể thấy được tia sáng xuyên qua từ khe hở giữa các Miễn đẩy đại môn ra, chạy vài bước để thoát khỏi mùi thối của chuồng heo, từng đợt gió nhẹ đưa tới không khí trong lành khiến hắn tham lam hít hà mấy ánh mặt trời vàng treo trên không trung bên trái, không rõ hiện là bình minh hay chiều tà, ánh nắng chiếu xuống cây hành cây hẹ xanh phản xạ ra tia sáng, đong đưa theo gió tựa như lóe ánh vàng. Đối diện cách đó không xa có mấy dãy nhà ống khói dựng thẳng, khói bếp lượn lờ không nhanh không chậm bay lên cao. Hắn vừa nâng mắt liền thấy xa xa một mảng đồng ruộng bao la, cây trồng xanh mơn mởn trong gió dấy lên từng đợt sóng xanh. Dưới ruộng, nông dân khom lưng bận rộn, trâu con vẫy đuôi ăn cỏ hai bên bờ. Xa hơn nữa là một tòa núi xanh đồ sộ, cây xanh tầng tầng lớp lớp. Mây mù lờ mờ lượn lờ giữa lưng núi tựa như bồng lai tiên cảnh. Không biết từ hướng nào truyền tới tiếng nói chuyện mơ hồ, tiếng dê bò kêu vang cùng tiếng chó sủa hoà nhau, ngược lại càng tăng thêm sự yên ả cho thôn trang là một thôn trang khiến người thích! Nếu không phải Tần Miễn vẫn chưa rõ tình cảnh hiện tại, hắn sẽ thư thả mà đi dạo khắp thôn trang một vòng. Ngâm mình trong đống xi măng cốt thép quá lâu, thôn xóm nhỏ như vầy chính là nơi hắn thích này, một bà dì khoảng sáu mươi vác đống cỏ khô từ đằng sau đi tới, cánh tay phải giắt cái rổ, trong rổ là ít quần áo Miễn thấy bà dì búi tóc và mang phục sức thời cổ, trong lòng lộp bộp, chẳng lẽ hắn không chỉ mượn xác hoàn hồn mà còn xuyên về cổ đại?Vất vả lắm mới gặp được một người, đang cân nhắc có nên xông lên thử một phen hay không thì bước chân của người kia bỗng nhanh hơn, trực chỉ đi về phía hắn, nét mặt rất không vui, hai cánh môi mỏng mím chặt lộ rõ thái độ khắt khe.“Nếu đã tỉnh sao không đi cho heo ăn? Đứng đây ngắm phong cảnh hả?”Tần Miễn thầm nói đúng là hắn ngắm phong cảnh. Nhìn lão phụ nhân quả nhiên đi vào cái sân hắn vừa bước ra, không rõ hắn và lão phụ nhân này có quan hệ gì, đành sờ sờ mũi, cũng đi theo vào, trong bụng kêu vang như sấm là đói bụng. Đỗ thị vốn định phơi quần áo lên dây, nghe phía sau không có động tĩnh nào, eo thon xoay lại, hai mắt trừng to, gầm lên giận dữ, trung khí mười phần “Nhà lão Đại1, ngươi là người chết sao! Còn không mau đi cho heo ăn!”“Con cái nhà lão Đại? Hay từ nhà lão Đại’ có ý khác?” Tần Miễn nghĩ. Ở đây ngoài lão phụ nhân này chỉ còn hắn, dù không muốn thừa nhận người bà nói là hắn thì cũng đành thở dài một hơi, đi thị quét mắt nhìn hắn “Đi cho heo ăn!”“Không biết.” Tần Miễn cười thật ôn hoà “Phải phiền người dạy con rồi.”Đỗ thị vừa nghe, sắc mặt nhất thời tối đi, nhìn trái nhìn phải, chộp lấy một cây chổi tả tơi quất lên người Tần Miễn “Không biết? Vậy mi có biết ăn cơm không? Có phải mi muốn chọc ta tức chết hay không?”Tần Miễn lắp bắp kinh hãi, vội vàng vươn tay bắt lấy chổi, tâm nói bà này có bệnh á? Chưa nói mấy câu đã động thủ đánh người. Nhưng hắn lại quên thân thể hiện tại cùng lắm mới mười một mười hai, hơn nữa tình trạng sức khoẻ không tốt, bị lão phụ nhân hung hăng quất xuống, trên tay tê rần, tay liền buông lỏng, mông ngồi phịch xuống đất.“Còn dám trả đòn? Phản rồi.” Đỗ thị lại giơ chổi quất mạnh mặt Tần Miễn lạnh đi, nhưng căn bản không có sức tránh né, thầm nghĩ không xong, e phải chịu một phát. Lão phụ nhân này trông lớn tuổi mà khoẻ mạnh đớn đang chờ không rơi xuống, Đỗ thị khó chịu, nhíu mày nhìn ra sau Tần Mễn quay đầu nhìn lại, chổi bị một người đàn ông cao lớn nắm lấy. Hình như hắn đã gặp người này ở đâu rồi thì phải.“Nương, hắn là tức phụ ta.”Tần Miễn ho khan dữ dội. Chả trách cảm thấy quen, người nửa đêm hôm qua đưa nước cho hắn còn gọi hắn “Tức phụ” không phải người này sao!-Hết chương 1-1 Nhà lão Đại, lão Nhị, lão Tam… tức là vợ thằng Cả, thằng Hai, thằng Ba nhé…———- Đăng bởi admin
Tác giảLiên Tích Ngưng Mâu Thể loạiTruyện Đam Mỹ NguồnEdit Wenny Tình trạngHoàn Thành Lượt đọc4059 Cập nhật04/04/2017 Truyện Xuyên Việt, Làm Vợ Người Ta của tác giả Liên Tích Ngưng Mâu là một truyện đam mỹ cổ trang. Tần Miễn vừa mở mắt ra, kinh hoàng phát hiện hắn đang nằm trong một gian nhà cỏ rách đề là trước đó hắn đang ở trong biệt thự nhà mình. Càng đáng sợ hơn là dưới tấm chăn, chân hắn đang kề lên chân một người đàn ông khác. Chương mới cập nhật Trang 7 - Truyện Xuyên Việt, Làm Vợ Người Ta Danh sách chương Trang 7 - Truyện Xuyên Việt, Làm Vợ Người Ta
CHƯƠNG 220 HƯỞNG TUẦN TRĂNG MẬT LẦN HAINhìn bóng dáng Tần Miễn và Lôi Thiết sánh vai rời đi, không biết vì sao, trong lòng đám người Lưu Diệu Minh ít nhiều đều có chút hâm khỏi khách sạn, Tần Miễn hỏi “Duệ Kỳ, Duệ Lân đâu?”“Ở bên trong’.” Lôi thị về đêm lấp lánh ánh đèn nê ông, người qua lại trên các nẻo đường không hề ít hơn ban ngày, rộn ràng nhốn nháo vô cùng. Chếch đối diện không xa là phố đi bộ, chẳng những bán đủ loại món ngon, còn có các trò chơi thú Miễn nhớ ra từ lúc cả nhà hắn xuyên tới đây vẫn chưa vui chưa thoả thích, có chút hổ thẹn “A Thiết, đừng về nhà sớm, ta dẫn các ngươi đi dạo.”Sau đó lại nhỏ giọng nói “Lên xe đã, để Duệ Kỳ, Duệ Lân đi ra.”Toan kéo Lôi Thiết đi, ai ngờ không được, liền quay đầu Thiết kéo hắn về bên cạnh, ấp úng nói “Ngươi với ta thôi.”Từ gương mặt bình thản tĩnh lặng của y, Tần Miễn nhìn ra vài phần tủi thân, áy náy không thôi, quả thật là hắn sơ sót, khoảng thời gian này phát sinh hết chuyện nọ đến chuyện kia, hai phu phu gần như không có thế giới riêng của hai người. Chẳng phải đã sớm biết tính tình nam nhân trầm lặng sao? Giờ nhịn không được thốt ra kháng nghị đủ thấy y rất uỷ khuất. Tâm Tần Miễn thít chặt, ôm chặt hông nam nhân, cọ cọ má lên mặt y “Ừ, vậy thì huynh và ta thôi.” Trong không gian có đồ ăn, có đồ chơi và cả ba đứa Nhất Điểm Bạch, bỏ Duệ Kỳ, Duệ Lân ở trỏng cũng không cần phải mặt nam nhân lên hôn môi một cái, phảng phất như không thấy ánh nhìn của người trên đường đều dồn vào bọn hắn, nhếch môi cười cười, ôm vai đối phương thẳng tiến về trước. Nay hắn và Lôi Thiết sao phải sợ ai? Cần gì để ý ánh mắt người đời, thuận theo nội tâm mới sống vui vẻ.“Ta dẫn huynh đi ăn ngon trước, cách đây không xa, chúng ta đi bộ tới luôn. Chỗ đó có thịt nướng, cơm chiên áp chảo, malatang, lẩu Oden, đậu hủ thúi, bánh nướng… đều ngon bá cháy.”Bên môi Lôi Thiết thoáng hiện nụ cười, cảm thấy ánh sáng trong mắt tức phụ càng chói mắt hơn ánh đèn nê Miễn càng nghĩ càng xa, phát hiện bản thân chểnh mảng người nhà quá mức rồi. Có lẽ trong khoảng thời gian ngắn nhà họ không thể rời khỏi thế giới này, nhưng hắn cũng không nên coi trọng việc kiếm tiền mà phải đưa ái nhân và nhi tử vui chơi thoả thích tại một thế giới mới lạ. Về phần tiền, bọn họ vốn đâu thiếu.“Đứa ngốc.” Lôi Thiết nhìn ra tâm tư hắn “Không vội, chúng ta có rất nhiều thời gian.”“A Thiết.” Tần Miễn dừng bước, hai tay cầm lấy hai tay đối phương, nghiêm túc nhìn thẳng đôi mắt y “Hình như ta chưa hỏi huynh, có thích thế giới này không, thích cuộc sống thế này hay không.” Nghĩ đến khả năng Lôi Thiết không hề thích sinh hoạt hiện tại, là vì hắn mới nhẫn nại, hắn vừa đau lòng vừa tự trách. Nam nhân này không lúc nào không bao dung cho hắn, mà hắn lại đơn phương hưởng thụ sự dung túng, xem nhẹ cảm thụ của nam sáng trong mắt tức phụ ảm đạm đi nhiều, Lôi Thiết hoảng hốt, hai tay siết chặt kéo người vào trong lòng “Nghĩ bậy gì vậy? Chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta, sống ở đâu cũng như nhau.”“Huynh cũng là đồ ngốc.” Tần Miễn sờ sờ mặt đối phương, hạ quyết tâm phải đối tốt với y gấp bội, gạt đi cảm xúc cảm tính, quyết định “Ngày mai chúng ta đi thuê trợ lý về chăm sóc cho Duệ Kỳ, Duệ Lân, sau đó hai chúng ta đi du lịch, tận hưởng thế giới hai người. Chờ Duệ Lân quay phim xong, chúng ta lại dẫn hai đứa du ngoạn khắp nơi, chuyện đến trường của chúng cũng không cần sớm quá. Huynh thấy thế nào?”Lôi Thiết nở nụ cười, toàn thân tản ra khí tức vui vẻ thoả mãn, ánh mắt nhìn Tần Miễn dịu dàng như nước, gật đầu “Được.”Thấy y cười, lòng Tần Miễn ấm áp dễ chịu vô cùng, trên mặt bày ra nụ cười khoái trá “Đi thôi, chúng ta dạo chợ đêm trước.”Hắn dẫn Lôi Thiết đi nhấm nháp viên bạch tuộc takoyaki, bánh kẹp, mực nướng, lẩu Oden, nước ô mai, xúc xích, gan xào, đậu hủ thúi… Chơi vớt cá con, ném vòng, bắn súng hơi, tự tay làm kẹo đường…Mới đầu Lôi Thiết còn im lìm, sau khi bị Tần Miễn ép vớt cá và thổi kẹo đường, thì dứt khoát nháo theo tức phụ, ngoan ngoãn phục tùng yêu cầu của tức phụ. Hai người giống như các cặp tình nhân khác, vui chơi thoả thuê. Chơi liên tục đến hơn mười một giờ, bụng Tần Miễn lại thấy hơi đói, kéo Lôi Thiết đi ăn lẩu dê tại một quán nổi cả hai về tới nhà thì đã qua mười hai giờ đêm, hai đứa con sớm đã ngủ say trong không Miễn thuộc phái hành động, qua hôm sau liền thuê cho Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân mỗi đứa một người trợ lý. Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân hay tin hai vị lão ba muốn hưởng tuần trăng mật lần hai’, rất thấu hiểu và vẫy vẫy tay tạm hiểu sao, Tần Miễn, Lôi Thiết có chút mất mác, nhưng càng nhiều vui mừng và an tâm, sau khi lấp đầy tủ lạnh và tủ đông trong nhà, lại trang bị đầy hoa quả, món ăn vặt, bánh ngọt và tiền mặt trong vòng tay trữ vật của hai đứa nhỏ, yên tâm lên đầu tiên của tuần trăng mật lần hai’, Tần Miễn không chạy quá xa, dẫn Lôi Thiết dạo quanh siêu thị tổng hợp, sắm sửa trang phục từ đầu đến chân cho y và hai đứa con. Kế đó mua hai vé xem phim, cùng Lôi Thiết xem một bộ phim khoa học viễn tưởng, mục tiêu nhắm đến không nằm ở bộ phim, mà một là thể nghiệm thú xem phim rạp, hai, đây là hẹn hò. Hai người cố ý mua nguyên dãy ghế sau cùng, vì trong phòng chiếu tối đen như mực, người đi xem cũng không đông, cả hai nhịn không được vụng trộm hôn vài lần, về phần bộ phim nói về cái gì thì chỉ hiểu sơ tối, hai người cũng không về nhà, gọi cuộc điện xác nhận hai đứa con ở nhà đều ổn, bèn thuê một phòng tại khách dùng nào đó do khách sạn cung cấp như mở ra cánh cửa mới cho Lôi Thiết, thế nên cả hai ngủ đến một giờ chiều hôm sau mới tỉnh, cơm trưa thì đặc biệt đến nhà hàng tình nhân để giải quyết. Sau bữa ăn, Tần Miễn kéo Lôi Thiết đến khu trò chơi điện tử, hai người chơi đua xe tới khi đã ghiền mới thôi, ngày tiếp theo lại ngâm mình cả ngày ở đó, dẫn đến nhóm thiếu nam thiếu nữ trong khu trò chơi đều dùng ánh mắt kỳ quái trộm liếc bọn họ vài Miễn buồn bực vô cùng, nhịn không được phun trào với nam nhân nhà mình “Có gì đẹp mà nhìn? Tuy bổn thiếu gia đã qua ba mươi, nhưng dòm qua trông chỉ hai mươi hai hai mươi bai, sao không thể ngâm mình ở khu trò chơi điện tử chớ?”Lôi Thiết vội vàng dỗ, mặt rất đứng đắn “Ừ. Bọn họ là nhìn ta. Ta đã hàng bốn.”“Phụt!” Tần Miễn buồn cười, nâng cằm nam đối phương lên, nghía qua nghía lại một hồi, nghiêm mặt nói “Huynh không già, trông cùng lắm là hai bảy hai tám à.” Lời này dĩ nhiên là thật, tu vi Lôi Thiết đạt đến mức này, bề ngoài đã không còn biến đổi, thời gian của y như dừng lại tại tuổi hai mươi tám, trẻ trung, chín chắn, ổn trọng, mê người, vô luận đi đến đâu đều thu hút ánh mắt người xung nhiên, hắn cũng chẳng kém cạnh. Tần Miễn tự kỷ Thiết cầm tay hắn, đặt ở bên miệng hôn hôn, hoàn toàn không chú ý sự kinh ngạc của người ngoài.“Muốn chơi nữa không?”“Không chơi nữa.” Tần Miễn nói “Mai mốt muốn chơi lại đến, đi du lịch vẫn quan trọng hơn.”Hai người về nhà xem hai đứa con, xác nhận chúng thật sự trôi qua rất ổn, càng thêm yên tâm, dặn dò hai trợ lý mấy câu, lần sau họ quay về, nếu hai trợ lý được hai đứa nhỏ đánh giá tốt, hắn sẽ gửi tặng tiền thưởng thiệt giá trị căn hộ, hai trợ lý liền biết người nhà này không thiếu tiền, nghe câu này xong, lòng nhiệt tình càng được bơm đầy, rối rít tỏ thái độ nhất định sẽ chăm sóc bọn trẻ thật kế, Tần Miễn, Lôi Thiết lại ra ngoài. Lưu Diệu Minh gọi điện tới, mời Tần Miễn đến xem bệnh cho Lưu lão gia, bị Tần Miễn uyển chuyển từ chối, dời đến một tháng Miễn cố ý để Lôi Thiết thể nghiệm các loại phương tiện giao thông khác nhau, dẫn y bắt xe công cộng đến nhà ga, mua vé tàu đến thành phố lân cận. Tham quan hết cảnh đẹp của thành phố, lại nhấm nháp món ăn đặc sắc trong vùng, tiếp theo hai người ngồi máy bay đến đế cuối hành trình, hai người không ngồi phương tiện giao thông, Tần Miễn đảm nhận chức hướng dẫn viên, Lôi Thiết mang hắn bay đến những nơi phong cảnh tươi đẹp ngao du hoặc đi nhấm nháp các món đặc sản vùng miền mỹ Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân gặp lại hai cha thì đã là nửa tháng liên tục như một chiếc xe không ngừng chạy, kết thúc một phân cảnh, Trần Dược tuyên bố nghỉ ngơi một thời Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân dù chín chắn đến đâu cũng vẫn là hai đứa nhóc mới tám tuổi đầu, thấy hai cha sóng vai đứng xem cách đó không xa, mặt nở nụ cười vui sướng, cùng nhau chạy qua.“Ba ba! Lão ba!”Tần Miễn, Lôi Thiết mỗi người đón lấy một nhóc, mọi người nhìn ở trong mắt, vô cùng hâm người trợ lý nhìn nhau cười, đi qua. Chăm sóc hai đứa trẻ hiểu chuyện này quá ư là thoải mái, nội tâm họ thậm chí còn hi vọng Tần Miễn, Lôi Thiết có thể về trễ một chút.“Tần tiên sinh, Lôi tiên sinh, hai vị đã về.”Hai đứa con không hề gầy đi, tâm trạng Tần Miễn rất tốt, thực vừa lòng với hai trợ lý này “Ừ, các anh vất vả rồi.”Nhóm người Trần Dược, Trương Khung thấy bên cạnh Tần Miễn và Lôi Thiết để hai cái rổ lớn, bên trong đầy ắp đào mật và dưa hấu, cộng lại ít nhất cũng một trăm cân, biết là mang cho đoàn phim ăn, thầm nghĩ hai người làm cha này thật biết cách đối nhân xử thế. Bọn họ và Tần Miễn, Lôi Thiết coi như là tương đối quen, đều qua cười chào hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm hoa quả. Hoa quả Tần Miễn mang đến lần nào cũng cực ngon, không thể trách họ có vẻ thèm thuồng như Miễn thầm buồn cười “Trần đạo diễn, Trương đạo diễn, hai đứa nhỏ đã làm phiền các anh nhiều lắm. Số hoa quả này là chút lòng thành của chúng tôi, mọi người chia nhau ăn nhé.”Mọi người đang đợi lời này của hắn, nói cám ơn, khiêng rổ đến dưới tàng cây chia hoa Miễn lại lấy ra một rổ nhỏ từ trong xe đưa cho hai trợ lý “Đây là cho các anh.”“Đa tạ Tần tiên sinh.” Hai trợ lý nhận hoa quả, thức thời tránh sang một Miễn kéo hai đứa con lên xe tránh nắng, hỏi những chuyện gần đây của bọn chương 220-———
CHƯƠNG 60 SÓI CON ĐEN“Để ta thử.” Trương Đại Xuyên tự nhận sức lực không nhỏ, tâm hiếu thắng nổi dậy, tiến lên cầm lấy cường cung trong tay Tần Miễn, hai tay dùng sức, sau đó thẳng thắn lắc đầu “Không được.”Lôi Hướng Lễ, Ngô Địch cũng hiếu kì cầm thử, cũng không kéo được dây cung, hâm mộ lực cánh tay của Lôi Thiết không thôi.“Thấy chưa?” Tần Miễn lại ưỡn eo lên, đắc ý Hướng Lễ đưa cung tên của mình qua, “Đại tẩu, muốn dùng cung của ta không?” Cường cung của Lôi Thiết có thể săn lợn rừng, gấu, hổ thể hình cỡ lớn, còn loại cung nhỏ như của hắn ta chỉ bắn động vật nhỏ như gà rừng, thỏ Thiết nhìn hắn ta một cái, đẩy trở về, nói với Tần Miễn “Chờ ngươi học xong ta lại mang ngươi đi.”Tần Miễn vui mừng gật đầu “Được.”Mấy người tiếp đi hướng lên núi, chợt nghe có tiếng giống như thứ gì to lớn đang tới Thiết, Trương Đại Xuyên cảnh giác giương cung tên cối phía trước bị đẩy ra, một nam tử trẻ tuổi mặc bố y màu xám xuất hiện, tay nắm cây cung, nhìn thấy họ thì sửng này dịch sang bên cạnh nhường lối, phía sau lại có một người đi ra, cũng là một vị nam tử trẻ trung, lưng đeo cung tên, mặc đồ đi săn màu trắng, cổ áo viền lông cáo, vạt áo thêu chỉ bạc, bên hông giắt ngọc bội Dương Chi, toàn thân quý khí, vẻ mặt lộ vài phần ngạo sau vị này còn có một nam tử mặt chữ điền, phục sức giống người đầu tiên đi ra trong nhóm họ. Cho thấy hai nam tử áo xám chính là tuỳ tùng của nam tử bạch bên không quen biết nhau, cả tiếp xúc ánh mắt cũng chỉ là thoáng Miễn lại bỗng nhiên nghe thấy trong cái sọt của người đi sau cùng truyền ra tiếng tru bi ai mà phẫn nộ, đáy lòng tự dưng sinh ra cảm giác nặng nề không tên, bước chân thoáng khựng lại, tức thì buồn cười lắc đầu. Trong sọt kia là con mồi của họ, nhược nhục cường thực không phải quy luật của tự nhiên sao?“Sao vậy?” Lôi Thiết cầm tay Miễn lắc đầu nói “Không có gì.”Đúng lúc này, phía sau vang lên âm thanh vật nặng rơi xuống đất. Tần Miễn quay đầu, một con thú màu đen tứ chi và miệng bị dây thừng trói rơi trên đất liều mạng giãy dụa. Nguyên lai con mồi không cam tâm bị bắt, dù bị trói thành như thế vẫn có thể nhảy ra khỏi tử bạch y quay đầu, sửng sốt rồi vỗ tay cười nói “Tốt! Tính cách càng cương liệt, thuần hoá được nó sẽ càng có cảm giác thành tựu!”Tùy tùng mặt chữ điền vội vàng đi bắt con thú kia về. Nó lại dùng lực vặn vẹo, quay đầu, hai mắt nhìn chằm chằm Tần Miễn, giống như quen biết Miễn tập trung nhìn kỹ, chấn động. Đó là một chú chó da lông toàn thân màu đen, chỉ vị trí chính giữa hai lỗ tai có dúm lông trắng, tựa như một điểm trắng, càng bất ngờ là nó giống hệt chú chó hắn từng cứu kiếp trước! Điểm khác duy nhất là con trước mặt này nhỏ hơn, chỉ to bằng một con mèo trưởng ngẩn ra, rồi đột nhiên tiến lên muốn ôm lấy chó con. Chó kia cũng kỳ lạ, không những không sợ hắn còn vặn vẹo cơ thể muốn di chuyển về phía hắn. Tần Miễn một tay ôm nó lên. Chó đen vừa tiến vào lòng hắn liền an tĩnh kỳ dị, mắt lạnh nhìn chằm chằm nhóm ba người nam tử bạch khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đều sửng tùng mặt chữ điền phản ứng lại trước tiên, lớn tiếng quát “Ngươi làm gì vậy?”Lôi Thiết nhanh chóng xoải bước tới bên cạnh Tần Miễn, tay đặt lên vai hắn, mắt lạnh nhìn tùy tùng Đại Xuyên, Lôi Hướng Lễ, Ngô Địch cảm giác sự tình thật quái lạ, nhưng họ không sợ, đều đi tới đứng cùng một chỗ với Tần Miễn, Lôi cười trên mặt nam tử mặc bạch y dần biến mất, nhìn Tần Miễn với ánh mắt bất Miễn cũng biết sự việc không tốt, nhưng hắn không thể mặc kệ chú chó đen này, vẻ mặt áy náy nhìn nam tử bạch y, lời nói thành khẩn “Vị công tử này, là ta thất lễ. Nhưng chắc ngài cũng nhìn ra chú chó này quen biết ta. Thực không dám giấu diếm, nó đã từng cứu mạng ta. Ta nguyện ý dùng tiền mua nó, công tử có thể ra giá.”Sắc mặt nam tử bạch y lạnh đi, híp mắt cười khinh miệt, không nói lời tùng mặt chữ điền hừ lạnh một tiếng “Bộ công tử chúng ta giống như người thiếu tiền lắm sao? Còn không mau buông nó xuống! Nếu không đừng trách chúng ta không khách khí.”Tần Miễn khẽ nhíu mày, cực lực tranh thủ “Ta dĩ nhiên biết công tử không thiếu tiền, nhưng con chó này đối với công tử mà nói chỉ là một con mồi. Chúng ta nguyện ý săn mấy con mồi trao đổi với một con này của công tử, không biết ý công tử thế nào?”Tuỳ tùng còn lại nhếch mí mắt, mất kiên nhẫn nói “Ngươi ở trong cái thôn nhỏ xíu này thì biết gì? Thứ này hiếm có ở chỗ thông minh, công tử chúng ta đuổi theo nó mất ba ngày mới bắt được nó, muốn mang về thuần dưỡng. Bao nhiêu con mồi so ra đều kém nó. Thôi đi, ta nói nhiều với ngươi làm gì, mau buông nó xuống.” Tùy tùng mặt chữ điền trừng mắt, hung ác nói “Còn không buông? Muốn chúng ta động thủ thật?”Trương Đại Xuyên thấy thế không ổn, nhỏ giọng khuyên Tần Miễn “Những người này vừa nhìn là biết không đơn giản, chúng ta bình dân bá tánh không thể trêu vào đâu.”Tâm Tần Miễn trầm xuống, nhất thời không có cách nào, luống cuống nhìn sang Lôi Thiết cho hắn một ánh mắt trấn an, rút về tay phải kề lên vai hắn, từ trong lòng lấy ra một bình sứ tinh xảo màu xanh đậm, đi về phía nam tử bạch tử bạch y nãy giờ vẫn như có như không đánh giá nam tử có sẹo trên mặt này, trực giác cảm thấy đối phương không đơn giản.“Không biết các hạ có từng nghe nói qua Thanh Lệ đan’?” Lôi Thiết nhàn nhạt tử bạch y vốn tựa vào thân cây, nghe vậy thì chợt động dung, đứng thẳng lên, trong mắt có vẻ nghi hoặc “Là thần dược trong truyền thuyết có thể giải bất cứ kỳ độc nào, được người xưng là thần đan Thanh Lệ đan? Trên đời thực sự có thứ này?”Tần Miễn cả kinh, vội vàng đi qua kéo tay áo Lôi Thiết, nhỏ giọng nói “Chúng ta nghĩ biện pháp khác đi.”Lôi Thiết dùng ánh mắt ý bảo hắn an tâm đừng vội nóng nảy, nhàn nhạt nói “Không sai. Dùng đan này đổi lấy con mồi của các hạ.”“Công tử, cẩn thận mắc mưu.” Hai tùy tùng vội nhắc nhở. Một mãng phu thôn dã làm sao có được thứ đan dược thần kỳ như thế chứ?Nam tử bạch y có chút do dự “Làm sao ta biết đan dược này có phải thật không?”Lôi Thiết đưa bình sứ cho hắn ta “Vậy thì phải xem sự sáng suốt và hiểu biết của công tử.”Nam tử bạch y vừa thấy bình sứ, sắc mặt liền biến đổi. Bình sứ này không phải loại sứ thông thường mà là sứ thiên bích thượng đẳng, không dễ nung chế, còn có tác dụng trắc độc, cực kỳ quý báu. Riêng bình sứ nho nhỏ này thôi giá cũng ít nhất năm trăm lượng bạc trắng. Bình sứ như vậy không có khả năng chỉ để đựng đan dược giả. Tính lui một bước, dù đan dược bên trong là giả, nhưng dùng một con mồi đổi lấy đồ sứ trị giá năm trăm lượng bạc cũng không tử bạch y nhìn chằm chằm Lôi Thiết hồi lâu, Lôi Thiết đứng đầu sóng không mảy may sợ tử bạch y do dự một lát, cất bình sứ vào lòng “Nó thuộc về các ngươi.” Nói xong, vội vàng rời đi. Hắn ta muốn mau chóng tìm người trong nghề giám định đan dược trong chiếc bình tùy tùng kinh ngạc liếc nhau, nhanh chóng đuổi kịp.“Công tử, chờ chúng ta với!”Ba người rất nhanh biến mất sâu trong rừng ba người Trương Đại Xuyên ở đây, Tần Miễn không thể hỏi rõ chuyện Thanh Lệ đan, đành đè nén nghi vấn, cởi bỏ dây thừng trên mình chó đen đen nhỏ nức nở với hắn một tiếng, nằm mềm oặt trên đất thở phì Miễn nhìn ra nó suy yếu, lấy túi nước trong sọt ra đút nó Địch ngồi xổm một bên, hiếu kỳ hỏi “Tẩu tử, nó thật sự đã cứu ngươi ư?”“Phải.” Tần Miễn nói “Ta đã cứu con chó này, con chó này cũng cứu ta.” Hắn vẫn cho rằng việc hắn trùng sinh không thoát khỏi liên quan với không gian lúc trước chó đen đưa cho hắn. Tuy không rõ chú chó này và chú chó kiếp trước có phải là một không, nhưng nếu gặp nhau thì chính là hữu duyên. Hắn không thể thờ ơ bỏ mặc.“Đây là sói.” Lôi Thiết nhìn tức phụ với ý tứ hàm xúc không rõ. Tức phụ nói không nhớ được chuyện lúc trước, lại nhớ ra con sói này. Ừ, trên người tức phụ lại có thêm một điểm đáng ngờ.“Hả?” Tần Miễn nghẹn họng nhìn trân trối “Là sói thật à?”Lôi Thiết gật người Trương Đại Xuyên cũng trợn mắt há hốc mồm, nhìn thú nhỏ dịu ngoan uống nước trong lòng bàn tay Tần Miễn, thấy thế nào cũng không dám tin đây là sói. Trong lòng bọn họ, sói là loài mãnh thú thị huyết hung đen nhỏ uống nước có pha nước linh tuyền, chỉ chốc lát sau liền đứng lên Miễn xoa xoa đầu nó “Được rồi, không sao nữa rồi, đi đi. Đừng để bị người bắt được nữa đấy.”Sói đen nhỏ cọ cọ đùi hắn một chút, chạy vào bụi cỏ, không còn tung Hướng Lễ cười khổ với Tần Miễn nói “Đại tẩu, lá gan ngươi lớn thật, vừa rồi đút nước cũng không sợ nó cắn ngươi.”“Đúng vậy, ta cũng hoảng cả hồn.” Ngô Địch phụ họa. Vả mặt Lôi Thiết hờ hững, không nói gì. Nếu con sói kia dám cắn, y nhất định có biện pháp ngăn Miễn mỉm cười “Ta cảm thấy vài loài động vật rất có linh tính, có thể cảm giác được thiện ý và ác ý của con người.”“Thật thần kỳ.” Trương Đại Xuyên sờ cằm nói “Hồi nhỏ ta thường nghe kể không ít cố sự sói dại xuống núi ăn trẻ con, thật không ngờ sói cũng có thông nhân tính.”Đám người đứng tại chỗ thổn thức một phen, Trương Đại Xuyên nói “Được rồi, tiếp tục săn mồi thôi.”Họ lại săn thêm bốn con gà rừng và phát hiện một con lợn rừng nặng gần trăm cân. Cung tên của ba người Trương Đại Xuyên vô tác dụng, vẫn là cường cung của Lôi Thiết một mũi tên bắn gục lợn rừng đi đời nhà Miễn vui vẻ không thôi “Ăn tết không cần tiêu tiền mua thịt heo nữa.”Trương Đại Xuyên vội hỏi “Nghe nói thịt lợn rừng bổ dưỡng hơn thịt heo nuôi nhà, Thiết tử, bán cho ta một ít được không?”“Ta cũng muốn mua.” Ngô Địch Miễn, Lôi Thiết nhìn nhau, tỏ thái độ “Tuy lợn rừng này do Lôi Thiết bắn chết, nhưng phải phiền ba người chặn đường thoát của nó, đừng nói cái gì mua với không mua, hai người các ngươi mỗi người mười cân thịt. Tứ đệ cũng lấy thêm mười cân mang về cho cha nương nếm thử.”Ba người Trương Đại Xuyên biết hắn và Lôi Thiết không phải người nhỏ mọn, khách khí hai câu rồi vui vẻ tiếp nhận.“Chắc gần giữa trưa rồi nhỉ?” Lôi Hướng Lễ nhìn sắc Miễn nói với Lôi Thiết “Chúng ta ở trên núi ăn chút gì luôn đi.” Hắn nhớ rất lâu trước kia Lôi Thiết từng cho hắn chân gà nướng, thực hoài niệm mùi vị này với hắn, Lôi Thiết có thể nói là ngoan ngoãn phục tùng, không có dị nghị.“Chúng ta cũng không vội trở về.” Trương Đại Xuyên nói, “Cùng nhau ăn đi.”Lôi Hướng Lễ và Ngô Địch cũng không ý người đi theo Lôi Thiết đến bên một con suối, Lôi Thiết và Trương Đại Xuyên đến bờ suối làm gà, Tần Miễn, Lôi Hướng Lễ, Ngô Địch nhặt củi quanh khi đống lửa nhóm lên, Lôi Thiết bẻ gãy một cành cây, xiên qua gà rừng đã lột da, lấy một bọc đồ gia vị trong lòng ra, dùng bàn chải nhỏ quết gia vị lên gà. Từ khi Tần Miễn phát minh ra gia vị lẩu, mỗi lần y lên núi săn thú sẽ mang theo một bọc nhỏ, làm gia vị nếu nướng ăn ở trên ngươi Trương Đại Xuyên dĩ nhiên cũng được chia một Thiết có kinh nghiệm nhất, nướng xong con gà rừng đầu tiên, toàn bộ đưa cho Tần Miễn rồi nướng con thứ Miễn bẻ một cái đùi cho y, ôm toàn bộ con gà rừng cắn. Gà rừng quết gia vị nướng càng thơm mềm, ăn ngon tới hận không thể nuốt luôn lưng vang lên tiếng sột soạt, con sói đen nhỏ gặp trước đó đạp lên lá khô chạy chậm lại đây, dừng trước mặt Tần Miễn bật cười, dùng chủy thủ nhỏ cắt đầu gà, cổ gà và phao câu gà xuống ném cho đen nhỏ ngốn sạch trong mấy ngụm, im lặng ngồi xuống cạnh Tần Miễn, thỉnh thoảng lắc lắc cái đuôi, thoạt nhìn như một chú người Tần Miễn, Trương Đại Xuyên, Lôi Hướng Lễ, Ngô Địch mau chóng ăn xong, Lôi Thiết cũng nướng xong gà rừng, thấp giọng hỏi Tần Miễn “No rồi sao?”Tần Miễn gật đầu “No lắm rồi.”Lôi Thiết chia gà nướng ra thành hai nửa, một nửa ném cho sói đen đen nhỏ nhìn y một cái, không khách khí cúi đầu Đại Xuyên, Lôi Hướng Lễ, Ngô Địch mơ hồ hiểu ra lý do Lôi Thiết làm như vậy, đều nhìn về phía Tần Miễn giống như không có việc gì, lặng lẽ nhéo nhéo lỗ tai đang nóng chương 60-[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam] Đăng bởi admin
Đánh giá từ 38 lượt Truyện Xuyên Việt, Làm Vợ Người Ta của tác giả Liên Tích Ngưng Mâu là một truyện tiểu thuyết, đam mỹ cổ trang. Tần Miễn vừa mở mắt ra, kinh hoàng phát hiện hắn đang nằm trong một gian nhà cỏ rách đề là trước đó hắn đang ở trong biệt thự nhà mình. Truyện càng đáng sợ hơn là dưới tấm chăn, chân hắn đang kề lên chân một người đàn ông khác.
CHƯƠNG 217 NGẪU NHIÊN CHẠM MẶTHôm đó quay phim đến hơn bảy giờ tối mới kết thúc. Hai đứa nhỏ đều thấy hơi mệt mỏi, vừa lên xe liền ngủ. Trở lại tiểu khu Nhạc Viên, cho xe vào bãi đỗ xong, Tần Miễn, Lôi Thiết nhẹ nhàng bế hai đứa con lên nhà. Lôi Thiết đưa hai đứa nhỏ về phòng ngủ của chúng rồi vào bếp, thấy tức phụ đang đong gạo, trên bàn bếp để rổ rau, bèn hôn hôn khóe môi tức phụ, xắn tay áo lặt Điểm Bạch, Kim Mao và Kim Điêu đã được Tần Miễn thả ra khỏi không gian, cho chúng tự do hoạt động trong nhà.“Bạn cũ là ai?” Lôi Thiết Miễn nhấn nút nồi cơm, chế nhạo nói “Tính ra xem như là bà mai của chúng ta.”Lôi Thiết nghĩ ra ngay, lạnh giọng nói “Tần Liêm?”Hai người nói chuyện, song không ảnh hưởng đến việc trong tay, Tần Miễn gọt vỏ gừng “Đúng, coi bộ mấy năm nay nó không tệ.”“Gã sao tính là bà mối.” Trong đầu Lôi Thiết hiện lên tình cảnh tức phụ bị xô xuống cầu thang, tim đập hoảng loạn một phen. Nếu không phải trời cao bất công thay tức phụ, cho hắn mượn xác hoàn hồn thì không chừng hắn đã mất mạng. Đối với Tần Liêm, y chỉ có chán đi củ gừng trong tay tức phụ, y cúi đầu khoá môi tức đầu lưỡi bị khuấy đảo kịch liệt, Tần Miễn cảm nhận được nỗi lo lắng, khẩn trương và lưu tâm của y dành cho mình, bất chấp tay có bị dính nước gừng không, hắn ôm lấy vai y, ôn hòa đáp lại, trấn an cảm xúc phập phồng của đối này Lôi Thiết mới phát hiện eo tức phụ bị gì trên bệ sơ chế nguyên liệu, vội vàng kéo hắn đứng dậy, vén áo lên nhìn, quả nhiên đỏ một mảng, chau mày, bàn tay to xoa xoa nơi bị hằn.“Không sao, đâu có đau.” Tần Miễn bị y xoa thoải mái quá, đâm lười, mềm mềm dựa vào đối phương chốc lát, hôn vành tai cách mình gần nhất, rồi đứng thẳng lưng lại “Nấu cơm trước đã.”Lôi Thiết buông hắn ra, tiếp tục lặt rau “Có tính toán gì không?”Tần Miễn không để tâm lắm “Một tiểu nhân vật thôi, không đáng để chúng ta lưu tâm. Bữa nay ta đột nhiên xuất hiện trước mặt nó cũng đủ khiến nó thấy ác mộng hai ngày. Nếu nó học được thông minh thì thôi, nếu lại dám chọc tới trên đầu ta, hừ, ta sẽ bắt nó hối hận vì đã sinh ra trên đời.”Lôi Thiết chẳng ừ chẳng hử, ở một góc độ Tần Miễn nhìn không tới, đôi con ngươi trở nên sắc lạnh u ám, tràn ngập nguy hiểm.“A Thiết, chúng ta có cần mua thêm chiếc xe nữa không?” Tần Miễn nghĩ đến việc Lôi Thiết muốn lập nghiệp, trong nhà chỉ có một chiếc xe quả thật không đủ. Lôi Thiết lắc đầu “Chờ ta làm ra tiền sẽ mua cho ngươi.”Tần Miễn cười khẽ, trong lòng hớn hở tràn đến trong mắt, ung dung nói “Được, ta chờ. Nhưng ta ngại nhìn mấy chiếc xe vài trăm ngàn đó nghen. Ha ha ha…”Lôi Thiết bất đắc dĩ mà cưng chiều nhìn tức phụ nhà mình, xem thường y vậy sao?“Ừm, phải mua xe ít nhất hơn một triệu.”Tần Miễn tò mò “Huynh nghĩ ra muốn làm gì chưa?”Khoé miệng Lôi Thiết giật giật nhẹ khó thấy “… Vẫn chưa.”Tần Miễn cúi đầu cười trộm, biểu cảm nam nhân khổ sở vì suy nghĩ mới mẻ và buồn cười quá trời. Bất quá, để tránh tổn thương đến lòng tự trọng đàn ông, hắn rất tốt bụng lảng sang chuyện khác “Buổi tối không nên ăn quá no, ba món chẳc đủ rồi nhỉ? Rồi cắt thêm một đĩa trái cây nữa.”“Nghe lời ngươi.”Cơm nước nấu xong, Tần Miễn đánh thức hai đứa bữa tối, một nhà bốn người ba thú cưng vào không gian tản bộ tiêu thực, Lôi Thiết dặn hai đứa nhỏ đến mười giờ phải lên giường ngủ, rồi kéo tức phụ về phòng, hối hắn đi Miễn tắm rửa xong đi ra, bị nam nhân nhét cho cái laptop, địa chỉ đang truy cập là trang web xe hơi.“Chọn chiếc xe ngươi thích đi.” Lôi Thiết nói xong, giống như không có việc gì đi vào phòng tại, tiền tài đối với Tần Miễn và Lôi Thiết thật sự không tính là gì, không nói bên trong không gian tự sản sinh vô số thiên tài địa bảo, nội kim ngân châu báu Hoàng đế ban thưởng, tổng giá trị ít nhất cũng mấy trăm triệu. Nhưng Lôi Thiết tự mình kiếm tiền mua quà thì ý nghĩ rất khác. Tần Miễn cười cười trèo lên giường, tựa vào đầu giường, nghiêm túc chọn Thiết tắm rất nhanh, chỉ mặc cái áo tắm màu trắng, trên người còn tản hơi Miễn đang nhìn chằm chằm màn hình, gương mặt nghiêng dưới ánh đèn tường dịu nhạt rất mê người. Lôi Thiết khép màn lại, tới ngồi xuống kề bên hắn, kéo người tựa vào ***g ngực mình, cằm dưới kê lên vai tức phụ.“Có thích chiếc nào không?”“Tạm thời nhìn trúng hai chiếc, cái này và…”Tần Miễn vươn ngón tay chỉ ảnh trong màn hình. Vì động tác này, áo tắm buộc hờ lỏng ra, tại vị trí của Lôi Thiết vừa vặn có thể nhìn đến phong cảnh như ẩn như hiện sau lớp áo, hơi thở trở nên nặng nề, bàn tay to đặt ở hông tức phụ lần mò vào, cởi bỏ dây lưng đã mở máy điều hoà, nhiệt độ trong phòng phảng phất như tăng lên vài độ, Tần Miễn xấu xa lấy cùi chỏ thúc nhẹ bụng y, hậu quả tự làm bậy chính là lập tức bị đè ra giường…Ăn xong bữa sáng, Lôi Thiết lái xe đưa Lôi Duệ Lân đến trường Duệ Kỳ chưa đi cùng, tối qua cậu tìm trên mạng vài quyển sách về kỹ thuật diễn xuất, định hôm nay tới nhà sách Miễn dọn dẹp nhà bếp xong, dẫn cậu ra ngoài. Ba con thú Kim Mao, Nhất Điểm Bạch, Kim Điêu bị giam’ mãi trong không gian cũng không tốt nên dẫn theo. Vào hôm chuyển đến nhà mới, Tần Miễn dùng linh quyết thu nhỏ hình thể bọn nó, cũng nguỵ trang Nhất Điểm Bạch thành một chú chó Rottweiler, Kim Mao thành Retriever lông vàng, chim ưng thuộc nhóm động vật quốc gia bảo vệ cấp hai, bị hắn ngụy trang thành chim Điêu không muốn bay trên không, đứng trên lưng Nhất Điểm Bạch. Hai người ba động vật vừa xuất hiện dưới lầu liền nhận được sự chú ý của các hộ khác trong tiểu khu, âm thầm cảm thán nhà này nuôi lắm thú cưng quá. Có người còn lén dùng điện thoại chụp hình Kim Điêu và Nhất Điểm Bạch, up lên Miễn và Tần Duệ Kỳ không để Duệ Kỳ tra được địa chỉ nhà sách cách tiểu khu họ ở không xa, nhiều nhất là hai dặm. Tần Miễn dứt khoát dẫn đại nhi tử đi bộ đến đó, thuận tiện làm quen hoàn cảnh chung đường, tạo hình của Nhất Điểm Bạch và Kim Điêu giành được không ít cái quay đầu sách thuộc loại nhà sách linh động, tập hợp thư viện, bán sách và quán cà phê sách, hoàn cảnh yên tĩnh mà ưu nhã. Tần Miễn dặn bọn Nhất Điểm Bạch chờ ở ngoài cửa, nhờ nhân viên ngồi quầy giúp trông chừng một chút, từ trong có thể thấy bọn nó qua cửa viên ngồi quầy là một cô gái tóc ngắn trẻ tuổi, rất khó từ chối lời thỉnh cầu của soái ca, mặt mày ửng đỏ, cười ngọt ngào “Được, anh cứ yên tâm.”Tần Duệ Kỳ nhìn cô, nắm chặt tay Tần Miễn “Ba ba, chúng ta vào thôi.”Cô gái giật mình nhìn nhìn Tần Miễn, lại ngó ngó Tần Duệ Kỳ, không thể tin soái ca còn rất trẻ mà có con trai lớn Miễn buồn cười, xoa nhẹ đầu đại nhi tử “Nhóc con ranh ma.”Hắn dẫn con trai đi chọn sách nội dung diễn xuất trước, rồi lại qua chọn sách kể truyện.“Grừ! Grừ!”Ngoài cửa đột nhiên truyền đến âm thanh hỗn loạn giữa tiếng sủa của Nhất Điểm Bạch, tiếng gầm rú của Kim Mao, hai cha con vội vàng chạy Điểm Bạch, Kim Mao và Kim Điêu đang trừng mắt với một đôi nam nữ trẻ tuổi, cô gái tóc ngắn luống cuống đứng một bên.“Thật ngại, xin hỏi vì sao lại thế này?” Tần Miễn nhíu mày, khách khí hỏi cô gái tóc gái vội giải thích “Chỉ là hiểu lầm, quý cô này muốn ôm chó của anh một chút, rồi thì….”Tần Miễn sáng tỏ. Kim Mao và Nhất Điểm Bạch sẽ không nhận sự đụng chạm của người xa còn chưa kịp nói chuyện, người nam kia đột nhiên hung dữ mở miệng “Thằng nhóc thối, là mày ư?”Tần Miễn quay đầu, người nam trẻ tuổi đang mắng con trai lớn của hắn. Vẻ mặt hắn tối lại, ôm vai nhi tử, lạnh lùng nhìn đối phương “Anh bị gì vậy?”Lục Vân Chiêu đánh giá hắn, giận quá hoá cười “Anh hỏi tôi bị sao á? Thằng nhóc này hại bản thiếu phơi dưới trời nắng nóng hơn một giờ, các người quên, bản thiếu vẫn không quên đâu.”“À!” Tần Miễn gật gật đầu “Hoá ra người lúc trước muốn cướp đồ của con trai tôi là anh.”“Anh!” Cánh tay Lục Vân Chiêu ôm bạn gái siết chặt, vẻ mặt hơi chật vật “Đừng có nói lảng! Thằng nhóc này hại tôi và vài người bạn phơi nắng lâu như vậy, món nợ này tính sao đây.”Tần Miễn khẽ cười, nhìn nhìn con Duệ Kỳ ăn nói nề nếp “Là anh muốn gây bất lợi cho em trai tôi trước, em trai tôi mới ra tay tự vệ. Dù thưa chuyện này đến đâu thì cũng là chúng tôi có lý.” Lục Vân Chiêu sửng sốt. “Em trai tôi”? Chẳng lẽ anh em song sinh? Hắn ta quan sát kỹ lại, phát hiện tuy vẻ ngoài thằng nhỏ này với thằng nhỏ điểm huyệt bọn họ giống nhau như đúc, nhưng khí chất thì bất Duệ Kỳ không may mảy sợ hãi khi đối diện với một người lớn, bình thản nói “Nhìn anh phong thái bất phàm, hẳn là xuất thân danh môn thế gia, chẳng lẽ không phân rõ đạo lý đó ư?”Không biết là cô bé này trong đám người vây xem kinh hô một câu “Cậu nhóc đẹp trai lắm!”Người tụ lại xem náo nhiệt ngày càng nhiều, Lục Vân Chiêu thẹn quá thành giận, âm u nhìn chằm chằm Tần Miễn, nhịn xuống một hơi, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi “Vẫn chưa thỉnh giáo quý tính của anh?”Tần Miễn thản nhiên nói “Tần Miễn.”Lục Vân Chiêu lại hỏi “Người địa phương?”“Phải.” Tần Miễn thẳng Vân Chiêu thâm trầm nói “Tôi họ Lục, tên Lục Vân Chiêu.”Tần Miễn như cười như Vân Chiêu cổ quái hỏi “Anh chưa từng nghe tên tôi à?”Tần Miễn “Ha ha.”Ai chẳng biết Ha ha’ là có ý giả ngu, sắc mặt Lục Vân Chiêu đột nhiên tím lịm, lạnh giọng nói “Chờ đấy!” Nói xong, cả bạn gái cũng bỏ, nghênh ngang mà gái trẻ tuổi hung dữ trừng mắt với Tần Miễn, nhấc đôi gày cao gót 8cm đuổi theo “Lục thiếu, chờ em với!”Tần Miễn và Tần Duệ Kỳ đều không để khúc nhạc đệm này trong lòng, trở vào tiếp tục chọn sách. Trước đó Tần Miễn đã hỏi Nhất Điểm Bạch chuyện xuyên việt trở lại đây, Nhất Điểm Bạch cũng không biết rõ, nhưng theo phân tích của Tần Miễn, có lẽ do Nhất Điểm Bạch có chấp niệm với thời không này, hoặc là thời điểm Nhất Điểm Bạch tiến giai, thu hút sức mạnh quá lớn làm xé rách thời không. Không chừng lần Nhất Điểm Bạch tiến giai tiếp theo sẽ lại như thế, nên nhiều mua sách một chút, xem không hết thì có thể cất vào không gian, sau này từ từ chương 217-——- Đăng bởi admin
xuyên việt làm vợ người ta