Ngày 12/09/2022, Truyền hình MyTV công bố tin vui cho người hâm mộ bóng đá Việt Nam về việc đã đạt được thỏa thuận bản quyền phát sóng các trận đấu trong khuôn khổ Vòng loại Cúp bóng đá U20 Châu Á. Theo đó, trong thời gian từ 14 - 18/09/2022, MyTV sẽ phát sóng toàn bộ 6 Đọc truyện Thiết Thần Quyền Truyenff.org trang web đọc truyện Thiết Thần Quyền hay nhất và cập nhật mới nhất từ các nguồn truyện trên cộng đồng truyện đọc online. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị. Thiết Thần Quyền của tác giả Thử Kiếm Thiên Nhai thuộc thể loại truyện Xuyên Không được cập nhật nhanh nhất tại Truyenff. Ngày 14/10 tại Hà Nội, hưởng ứng ngày quốc tế giảm nhẹ rủi ro thiên tai (13/10/2021), Chương trình Phát triển Liên hợp quốc (UNDP) phối hợp với Tổng cục Phòng chống thiên tai, Tổng cục Lâm nghiệp (thuộc Bộ Nông nghiệp và Phát triển nông thôn) tổ chức Lễ trao giải cuộc thi 'Tìm kiếm sáng tạo truyền thông về Nhằm góp phần cùng cả nước ngăn chặn đại dịch và san sẻ áp lực cùng cơ quan chức năng, quỹ "Chung một tấm lòng" của Đài truyền hình TP.HCM (HTV) phát động chương trình quyên góp mua vắc xin COVID-19.. Toàn bộ số tiền thu được sẽ được chuyển cho các bên liên quan để hỗ trợ việc mua vắc xin COVID-19 phục Đôi lời về bài hát: Trình Hưởng, nữ ca sĩ vừa làm mưa làm gió với ca khúc 'Dòng chảy thời gian' thì mới đây cô đã cho ra ca khúc mới mang tên 'Thiên lí cộng thiền quyên'. Giai điệu bài hát cũng mang giai điệu buồn như ca khúc phát hành trước của cô. Vì lời mật ngọt của chàng mà hóa thành củi gạo, khói bếp. Mi mày cong cong, rồi đỏ mặt. Cuộc ly hôn giữa ca sĩ Lệ Quyên và ông chủ phòng trà, đại gia Đức Huy được nhiều người khen ngợi bởi điều quan trọng nhất sau ly hôn, cặp bố mẹ có những ứng xử văn minh, đồng thời dành nhiều sự quan tâm cho cậu con trai duy nhất là bé Bo. Dù Bo được giao sinh sống tCN2Dv. Thiên phật quyển Chương 40 của tác giả Cổ Long với 1 trong các chương của Truyện Kiếm Hiệp Thiên phật quyển. Xem Ngay Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất – Dừng tay! Chỉ nghe Triển Bạch quát lớn một tiếng đồng thời phi thân vào đấu trường. Lão phụ nhân giật mình thu thế quay lại nhìn thấy một thiếu niên anh tuấn ăn vận kỳ quặc, thì không khỏi ngạc nhiên nói – Tiểu tử ngươi chán sống rồi sao mà dám ra mặt ngăn cản lão nương? Triển Bạch nghiêm nghị đáp – Động thú tỷ thí chỉ cần phân thắng phụ là đủ. hà tất phải giết người mới cam tâm! – Hừ! Tiểu tử ngươi đừng quên quy củ của Hải Ngoại tam sát! – Bất kể là ai! Đến Trung Nguyên phải tuân thủ quy củ của võ lâm Trung Nguyên! – Hừ! Tiểu tử ngươi cả gan dạy khôn ta! Dứt lời vận chỉ công vào tay, cười lạnh tiếp – Phàm những người động thủ với Hải Ngoại tam sát không ai còn sống sót, ngươi nghe rõ chưa? Triển Bạch cau mày – Hạ sát thủ với một người thọ thương, ngươi có còn nhân tính không? – Hừ! Tiểu tử ngươi giỏi! Ngươi muốn chết trước! Dứt lời tiến đến trước mặt chàng. Triển Bạch thấy đối phương chưa xuất thủ mà đã cảm thấy một luồng khí lạnh toát bức tới, vội ngầm vận Lôi Âm Phật chưởng giới bị. Lúc này Thiên Nhai Cuồng Sinh nhờ được một khoảng thời gian điều tức đã phục hồi tám phần công lực, nhìn lại thấy người ra mặt cứu viện mình lại chính là Triển Bạch, kẻ từng bại dưới tay mình, lòng cảm kích muôn phần. Đồng thời cũng biết Triển Bạch không thể là đối thủ của mụ già này, bèn tiến lên, nói – Triển thiếu hiệp xin lui ra! Để Triệu mỗ tiếp mụ thêm mấy chiêu nữa! Dứt lời bước lên công về phía lão phụ nhân một chưởng. Lão phụ nhân cười lạnh một tiếng quay chỉ tấn công Thiên Nhai Cuồng Sinh! Triển Bạch thấy lão phụ nhân vẫn tấn công Thiên Nhai Cuồng Sinh, nổi giận quát lớn một tiếng xuất thủ công về phía lão phụ nhân. Lão phụ nhân vốn chẳng coi gã thiếu niên này ra gì, nhưng khi đối phương xuất chưởng mụ mới biết mụ đã lầm, nhưng trong nhất thời chưa kịp nghĩ ra cách ứng phó. Trong khi đó lão hòa thượng đứng bên ngoài thấy Triển Bạch vừa xuất thủ đã hô lớn – Cẩn thận! Lôi Âm Phật chưởng! Lão phụ nhân nghe kêu kinh hãi, kéo chỉ thành hình vòng cung biến thế thành chiêu thức “Hoành Tảo Ngũ Nhạc” công cùng lúc vê phía Thiên Nhai Cuồng Sinh và Triển Bạch! Chỉ nghe hai tiếng “Soạt! Soạt!” Thiên Nhai Cuồng Sinh rú lên một tiếng thê thảm ngã ngửa ra sau. Lão phụ nhân hự lên một tiếng nặng nề bị chấn động dạt ra năm, sáu bước mới đứng vững được. Triển Bạch cũng kêu lên một tiếng đau đớn, chưởng tâm đau như bị dùi lửa xuyên thủng, lảo đảo thối lui một bước, nhìn lại thì hữu chưởng đã sưng vù đỏ lựng. Lão hoà thượng lướt tới trước mặt Triển Bạch quát hỏi – Tiểu tử người là môn hạ của ai? Triển Bạch chưa kịp đáp thì lão phụ nhân bị chàng đẩy lùi vừa thẹn vừa giận, gầm lên một tiếng xông lên. Triển Bạch giơ chưởng định kháng cự nhưng thấy chưởng tâm đau thấu cốt không thể xuất chưởng được… Bỗng có hai tiếng quát thanh tao, hai thân hình nhỏ nhắn phi thân vào vòng chiến, thân pháp nhẹ nhàng chẳng khác song yến tề phi… Cùng lúc đó một đạo bích quang lóe lên và tiếng chỉ phong xé gió, cả hai đồng nhắm vào các yếu huyệt trên người lào phụ nhân. Lão phụ nhân trong lúc bất ngờ không dám khinh thường đối phương vội vàng phi thân ra xa hơn trượng tránh được một kiếm một chỉ của đối phương. Chừng đứng vững quay nhìn lại thì thấy hai người vừa xuất hiện một là bạch y thiếu nữ đẹp như thiên tiên và một quái nhân mặt xanh tóc đỏ. Không cần giới thiệu cùng biết đó là Uyển Nhi và Thúy Thúy có điều không ai biết lai lịch của quỷ diện quái nhân ngoại trừ Triển Bạch và bạch y thư sinh. Bạch y thiếu niên quát lớn – Hồng cô! Quỷ diện quái nhân bắt sống! Số còn lại giết hết không tha! Lão phụ nhân, người được bạch y thư sinh gọi là Hồng cô bị song nữ hợp công đẩy lui đang tức giận nghe hạ lệnh lập tức quát lớn một tiếng phi thân tới tả thủ thi triển Sưu Hồn chỉ nhằm Uyển Nhi điểm tới, hữu thủ vươn trảo chộp vào ngực Thúy Thúy. Uyển Nhi hơi rùn người lại cùng giở Sưu Hồn chỉ nhắm Tâm Du và Khí Hải hai đại huyệt đối phương điểm tới! Thúy Thúy huy động Vô Tình bích kiếm một chiêu “Tá Nguyệt Sinh Thủy”. Vô Tình kiếm tỏa bích quang ngời ngời nhắm hữu thủ đối phương chém tới. Lão phụ nhân thoáng rùng mình, mụ không thể ngờ được Uyển Nhi mới từng đó tuổi đầu lại luyện được công lực cao cường như vậy. Đặc biệt nàng lại sử dụng chỉ pháp Sưu Hồn chỉ hệt như chỉ pháp của mụ? Phía bên kia, Quỷ diện quái nhân người mà mụ được lệnh chỉ có bắt sống chứ không được giết, võ công còn cao cường hơn thiếu nữ này. Trường kiếm bắn ra những tia bích quang xé gió veo veo chứng tỏ đã luyện đến mức có thể dùng khí để ngự kiếm! “Toạt!” một tiếng ống tay áo của lão phụ nhân bị kiếm quang quét trúng, đứt ngọt một mảng lớn. Khiến mụ đổ mồ hôi lạnh. Uyển Nhi thấy hai chỉ vừa rồi không trúng đích, không chờ đối phương đứng vững đã lại công tiếp hai chỉ. Trong khi đó Thúy Thúy thi triển tiếp một chiêu “Hàn Tinh Bóng Nguyệt”. Kiếm thuật của Thúy Thúy đã luyện đến cảnh giới kiếm thân hợp nhất, chỉ thấy kiếm ảnh và thân ảnh hóa làm một, như chiếc cầu vồng loang loáng nhắm lão phụ nhân kích tới. Lão phụ nhân lúc này không còn dáng vẻ dương dương tự đắc như lúc đầu nữa, ngược lại sắc mặt chuyển sang màu đất. Mụ có nằm mơ cũng không sao tưởng tượng nổi võ lâm Trung Nguyên lại có người có kiếm thuật cao cường đến mức đó. Bởi vậy kiếm chỉ công tới mụ chỉ còn cách dùng thân pháp tránh né! Quần hào đứng kín ở bên ngoài quá nữa là những nhân vật từng ngang dọc khắp giang hồ nhưng không ai đã từng được thấy kiếm thuật cao minh đến mức này, bất giác đồng hô lớn tán thưởng! Bạch y thư sinh đứng bên ngoài kêu lên. – Cừu công công, Phật Ấn pháp sư còn đợi gì nữa mà không vào trợ chiến? Lão nhân râu dài và hòa thượng chỉ chờ có thế, lập tức tung người vào vòng chiến, một người đón Thúy Thúy, một người đón Uyển Nhi. Quần hào từ khi Triển Bạch ra mặt ngăn chặn không cho lão phụ nhân hạ độc thủ đối với Thiên Nhai Cuồng Sinh, gặp hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Thiếu niên Triển Bạch thì không ai là không biết, nhưng mỗi lần chàng xuất hiện thì y như rằng võ công lại vào một tiến cảnh mới, mà khoảng cách giữa những lần xuất hiện lại không cách nhau bao lâu. Không biết chàng luyện võ công bằng cách nào? Thứ nữa là Triển Uyển Nhi, hầu hết những người ở đây đều nhận ra nàng là ái nữ của Mộ Dùng Hàm, nhưng võ công của nàng chẳng giống võ công của Mộ Dung gia mà lại giống với lão phu nhân một trong Hải Ngoại tam sát mà lại cao cường hơn cả Lăng Phong công tử? Có thể đấu bình thủ với lão hòa thượng. Còn Quỷ diện quái nhân kia thì quần hào chưa ai gặp qua lần nào, thậm chí không nhớ trong giang hồ đã từng nghe nói đến một nhân vật như vậy. Võ công kiếm thức của quái nhân lại cao không thể tưởng nổi, và cũng không ai nhận ra được lai lịch của võ công này. Trong đấu trường hiện giờ hình thành ba cặp song đấu. Lão nhân râu dài đấu với Thúy Thúy, Phật Ấn pháp sư đấu với Uyển Nhi, lão phụ nhân đấu với Triển Bạch. Trong đó Triển Bạch một tay đã bị thương là nguy cấp nhất. Được hai người vào trợ chiến lão phụ nhân thi triển Sưu Hồn chỉ như lưu thủy hành vân tấn công Triển Bạch. Triển Bạch vận hết sức bình sinh vào song chưởng thi triển một chiêu “Phong Chấn Lôi Minh” bức được lão phụ thối lui ba buớc, nhưng các dây buộc tấm chăn trên người chàng cũng bị đứt, tấm chăn được thể tuột xuống, khiến quần hào vốn đang căng thẳng trước tính chất sinh tử của trận chiến cũng phải cười ầm cả lên. Triển Bạch trông thật thảm hại một tay phải lo kéo giữ tấm chăn, một tay huơ chưởng kháng cự. Lão phụ nhân được thế càng công gấp, mu cười khằng khặc luôn miệng công liên tiếp ba chưởng. Triển Bạch thấy chưởng lực đối phương quá hùng hậu muốn tránh né ngặt vì vướng tay vướng chân không thi triển thân pháp được, đành nghiến răng vận chưởng kháng cự. “Bình! Bình! Bình!” ba tiếng nổ chấn động không gian. Triển Bạch cảm thấy nội nguyên chạy lạc mạch, hai mắt tối đen, lão phụ nhân ba chưởng đắc thủ, trên gương mặt mụ vẻ ngông cuông lại tái hiện, cười lớn vung chưởng công tới! Triển Bạch đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, thấy chưởng lực đối phương nặng như núi đổ, vội vàng phi thân tránh né, có điều chàng quên là tấm chăn đã quấn cứng hai chân, vừa nhấc chân lên đã ngã nhào, trong khi chưởng của đối phương vẫn giữ nguyên thế giáng xuống! Chàng không còn cách nào khác vận hết sức tàn vào song chướng đẩy lên! “Bùng!” một tiếng, Triển Bạch thấy cổ họng ngọt ngào, há miệng phun ra mấy ngụm máu tươi, trong đầu vẫn còn nghe oong oong như sấm động. Trước khi chàng hoàn toàn mất hết tri giác chàng còn cảm thấy chưởng lức của đối phương áp tải trước ngực mình sau đó chàng nghe có tiếng cười. Tiếng quát tháo xen lẫn nhau, tri giác hỗn độn một khoảnh khắc rồi mất hẳn. Xem Chữ Trang chủ Mục lục Tác giả Cổ Long Thiên phật quyển Thiên phật quyển - Hồi 01 Thiên phật quyển - Hồi 02 Thiên phật quyển - Hồi 03 Thiên phật quyển - Hồi 04 Thiên phật quyển - Hồi 05 Thiên phật quyển - Hồi 06 Thiên phật quyển - Hồi 07 Thiên phật quyển - Hồi 08 Thiên phật quyển - Hồi 09 Thiên phật quyển - Hồi 10 Thiên phật quyển - Hồi 11 Thiên phật quyển - Hồi 12 Thiên phật quyển - Hồi 13 Thiên phật quyển - Hồi 14 Thiên phật quyển - Hồi 15 Thiên phật quyển - Hồi 16 Thiên phật quyển - Hồi 17 Thiên phật quyển - Hồi 18 Thiên phật quyển - Hồi 19 Thiên phật quyển - Hồi 20 Thiên phật quyển - Hồi 21 Thiên phật quyển - Hồi 22 Thiên phật quyển - Hồi 23 Thiên phật quyển - Hồi 24 Thiên phật quyển - Hồi 25 Thiên phật quyển - Hồi 26 Thiên phật quyển - Hồi 27 Thiên phật quyển - Hồi 28 Thiên phật quyển - Hồi 29 Thiên phật quyển - Hồi 30 Thiên phật quyển - Hồi 31 Thiên phật quyển - Hồi 32 Thiên phật quyển - Hồi 33 Thiên phật quyển - Hồi 34 Thiên phật quyển - Hồi 35 Thiên phật quyển - Hồi 36 Thiên phật quyển - Hồi 37 Thiên phật quyển - Hồi 38 Thiên phật quyển - Hồi 39 Thiên phật quyển - Hồi 40 Thiên phật quyển - Hồi 41 Thiên phật quyển - Hồi 42 Thiên phật quyển - Hồi 43 Thiên phật quyển - Hồi 44 Thiên phật quyển - Hồi 45 Thiên phật quyển - Hồi 46 Thiên phật quyển - Hồi 47 Thiên phật quyển - Hồi 48 Thiên phật quyển - Hồi 49 Thiên phật quyển - Hồi 50 Thiên phật quyển - Hồi 51 Thiên phật quyển - Hồi 52 Thiên phật quyển - Hồi 53 Thiên phật quyển - Hồi 54 Thiên phật quyển - Hồi 55 Thiên phật quyển - Hồi 56 Thiên phật quyển - Hồi 57 Thiên phật quyển - Hồi 58 Thiên phật quyển - Hồi 59 Thiên phật quyển - Hồi 60 Thiên phật quyển - Hồi 61 Thiên phật quyển - Hồi 62 Thiên phật quyển - Hồi 63 Thiên phật quyển - Hồi 64 Thiên phật quyển - Hồi 65 hết Truyện Kiếm hiệp Hay Vô Cực Ma Đạo 3,373,650 Ma Thiên Ký 21,050,976 Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên 44,403,804 Kiếm Đạo Độc Tôn 89,140,844 Bất Hủ Kiếm Thần 36,996,598 Kiếm Động Cửu Thiên 23,026,577 Thế Giới Hoàn Mỹ 11,629,049 Tiên Nghịch 11,359,050 Hoành Tảo Hoang Vũ 14,419,188 Ỷ Thiên Đồ Long Ký 3,898,490 Review Truyện Truyện Kiếm hiệp Mới Chi Thần Điêu Đại Hiệp 0 Bốn Đoá Hướng Dương Dành Cho Em 0 Kẻ Phản Bội 400 Đại Sư Huynh Không Có Gì Lạ Dịch Full 692,450 Tàn Dương Kiếm - Lãnh Nguyệt Đao 100 Qua Sông Hái Sen 200 Kẻ Cắp Lịch Sử 0 Huyền Thiên Tôn Đế 0 Thiên Hạ Đệ Nhất Thần 1,350 Giang Hồ Khắp Nơi Là Áo Choàng 650 Truyện Kiếm hiệp FULL Đại Sư Huynh Không Có Gì Lạ Dịch Full 691,750 Côn Luân Ma Chủ 32,390,100 Ma Thiên Ký 21,050,976 Thiên Cơ Điện 18,530,950 Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên 44,403,804 Kiếm Đạo Độc Thần 8,824,913 Kiếm Đạo Độc Tôn 89,140,844 Bất Hủ Kiếm Thần 36,996,598 Kiếm Động Cửu Thiên 23,026,577 Thế Giới Hoàn Mỹ 11,629,049 Thể loại truyện Con đường đồng thổ thẳng tấp giữa thảo nguyên, đến gần một cánh rừng bỗng rẽ ngoặc đâm thẳng vào sắp hoàng hôn nhưng cái nắng tháng sáu hình như vẫn chưa chịu tắt, trời nóng bức đến ngạt thở, không một ngọn gió. Bầu trời xanh ngăn ngắt không một gợn con đường thẳng tắp không một bóng người, từ chân trời bỗng nổi lên một cột bụi màu, trong đám bụi mù ẩn hiện bóng dáng mấy kỵ phi như bay thoáng chốc đã hiện rõ năm thớt ngựa, năm thớt ngựa đến gần cánh rừng thì dừng này một lão nhân buôn lụa cưỡi trên lưng con la vừa từ trong rừng đi ra, nhìn thấy năm ky sĩ bất giác ngẩn người. Nhưng nhìn thấy mục quang như đao nhọn của năm kỵ sĩ vội vàng cúi đầu ra roi, con la chừng như thất kinh quay người chạy tuốt vào rừng mất sĩ mình mặc trường bào bằng lụa, trên vạt áo thêu hình kim tiền, người nào người nấy vạm vỡ, thái dương nhô cao, nhìn qua cũng đủ biết là nội gia cao kỵ sĩ từ từ thúc ngựa vào rừng, một tên râu quai hàm rậm rì gò ngựa lại, đảo mắt nhìn quanh rồi cất giọng như lệnh vỡ - Chỗ này vừa mát mẻ lại vắng vẻ, hay là dừng lại nghỉ một chút đi. Chờ mấy tên tiểu tử tới đây ra tay một cái là lấy gọn. Ha... Ha... Ha...Dứt lời không chờ đồng bọn phản ứng, gã đại hán tung người xuống ngựa, thân hình gã tuy to lớn nhưng hành động lại linh hoạt dị đại hán cao gầy lên tiếng - Hừ, lão nhị mấy năm nay coi bộ bỏ bê luyện tập, mới đi có chút xíu như vậy mà đã mệt bở hơi tai rồi. Đã vậy mở miệng lại ra giọng đại gia, cứ tưởng như thò tay vào túi lấy đồ không hán râu xồm cười ha hả nói - Đại ca, đệ nói thiệt chứ trời nắng gắt như vậy ai có thuê bao nhiêu đệ cũng chẳng ra khỏi nhà. Ngặt nỗi người ta đãi huynh đệ chúng ta trọng hậu như vậy chừng có chuyện nhờ không lẽ chối vỗ một chưởng vào mông ngựa cho chạy vào rừng gặm cỏ rồi cười lớn tiếp - Đại ca không biết lần này Yên Kinh tiêu cục phái bao nhiêu hảo thủ...Bỗng hán tử cao gầy giơ tay ngăn đại hán râu xồm lại, mắt nhìn vào trong rừng vẻ mặt trầm trọng. Ba tên còn lại cũng nhìn theo. Chỉ thấy một hàn sinh đang nửa nằm nửa ngồi dựa vào một cội tùng. Gã hàn sinh chân mang giày rách, nho phục cũng chẳng lành lặn gì hơn, tay cầm một quyển sách rách nát, mắt lim dim chừng như đang say giấc hán râu xồm cười ha hả chỉ gã cùng nho - Đại ca càng lúc càng cẩn thận thái quá, một gã cùng tử như vậy mà cũng đem lòng úy hán cao gầy nhíu mày phi thân xuống ngựa. Lựa một chỗ mát ngồi nhắm mắt dưỡng thần. Hai đại hán còn lại cũng xuống ngựa ngồi dựa cội tùng nghỉ hán râu xồm cởi bớt nút áo để lộ bộ ngực đầy lông, phẩy phẩy tay tạo chút gió, vừa lẩm bẩm - Giờ mà có một chén “Băng chấn mai thang” thì còn gì giác gã ngẩn người, bên cạnh gã cùng sinh có một cái chén có nấp bằng sứ, trên nắp đậy còn ngưng đọng mấy giọt nước, đó không phải là thứ Mai thang ướp băng sao?Đại hán râu xồm mặt cười cười, đi tới, cố ý đá vào chân gã cùng sinh một cùng sinh chừng như giật mình, mở mắt ngơ ngác nhìn quanh..Đại hán râu xồm giờ mới nhìn kỹ mặt gã cùng sinh, tuổi gã hãy còn trẻ, da trắng hồng hào, môi đỏ như son, trông không tương xứng chút nào với nho phục rách bẩn của gã. Thấy gã cùng sinh tỉnh dậy, đại hán râu xồm chỉ chiếc chén, nhe răng cười - Tiểu tử, chén gì vậy?Gã cùng sinh vẫn chưa tỉnh hẳn, dụi dụi mắt nói - Trong chén dựng mai thang, tiểu sinh ướp băng cả đêm qua, từ trưa tới giờ khát mà chưa dám Ha ha ha, mau đưa đây cho đại gia uống, đại gia đang khát cháy cổ cùng sinh trố mắt, lắp ba lắp bắp - Tiểu... tiểu sinh còn muốn uống... chưa thể tặng cho các hạ được...Đại hán râu xồm trợn mắt - Hừ, bữa nay nhị bá cao hứng mới khách sáo như vậy, bằng không...Bỗng nghe đại hán cao gầy quát khẽ - Lão nhị! Im lặng! Lão tứ, ngươi nghe thử coi phải chúng đến đó không?.Một đại hán lập tức áp tai xuống đất nghe ngóng một lát rồi ngẩn lên cười nói - Đai ca thật thính tai, chúng đến rồi. Có ba xe, chín ngựa, cách đây không này đại hán râu xồm không còn lòng dạ nào uống Mai thang nữa lập tức nhảy một bước tới cửa rừng nhìn ra. Quả nhiên đã nhìn thấy bụi bốc cao phía xa một bước trở lại rút dao cầm nơi tay nhìn gã cùng sinh cười lớn - Hảo huynh đệ, ngươi ngủ như vậy kể cũng nhiều rồi hãy tránh xa xa lời thanh đao trong tay huơ lên một cái, làm gã cùng sinh tái mặt bưng vội chén mai thang đứng dậy, nhưng vì luống cuống làm mai thang bắn ra ngoài ướt cả vạt lúc đó thì đoàn xe ngựa cũng vừa xông vào rừng, đi đầu là hai thớt ngựa, ngồi trên ngựa một béo một hán rau xồm nhảy một bước ra giữa đường quát lớn - Bằng hữu đứng lại, Yên Vân Ngũ Thiên Bá cung hầu đại giá đã tiếng Yến Vân Ngũ Thiên Bá vừa thốt ra, hai đại hán ngồi trên ngựa mắt thất sắc gò ngựa hán râu xồm lại quát - Mau để xe hàng lại rồi xéo đi, nhị gia sẽ tha mạng cho các ra năm người này là đại đạo danh chấn lưỡng hà Yến Vân Ngũ Thiên Bá. Ngũ Thiên Bá vốn là đồng bào huynh đệ, hành tung ngụy dị, võ nghệ lại cao cường, hoạt động ở vùng lưỡng hà đã gây ra không ít sóng béo tròn cưỡi ngựa mới vào rừng là là “Sóc Danh Bốc” Trịnh Bá Tượng tuy là người của nha môn nhưng vốn xuất thân giang hồ. Lẽ nào không biết đến Yến Vân Ngũ Thiên Bá Tượng tuy trong lòng kinh hãi, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, vội vòng tay thi lễ - Tưởng là ai hóa ra là Lệ đương gia, bấy lâu nay không thấy cứ tưởng các vị phát tài rồi không dấn thân trong chốn giang hồ nữa, không ngờ hôm nay được hạnh hội!Dứt lời vội nhảy xuống ngựa hướng về từng người một thi nhị của Ngũ Thiên Bá là Nhị Bá Lệ Văn Báo ngửa mặt lên trời cười cuồng ngạo, khiến Trịnh Bá Tượng không khỏi nổi da gà. Lần này hắn áp giải một món hàng quý giá lại là hàng của quan gia, không ngờ mới tới đây đã gặp phải Yến Vân Ngũ Thiên Bá chặn đường cướp Bá Thiên mắng thầm lão Tổng tiêu đầu của Yến Kinh Tiêu cuộc, oán lão phái chi một gã tiêu sư miệng còn hôi sữa, gặp phải Ngũ Thiên Bá làm sao mà chống Ba Lệ Văn Báo lạnh lùng nói - Trịnh Bá Tượng! Ngươi đừng hòng giở cái giọng đó trước mặt nhị gia, biết điều thì liệu đường rút lui lời Lệ Văn Báo quay nhìn đại hán cao gầy cười đắc ý - Đại ca, tiểu đệ nói có sai từ phía sau một thiếu niên xuất hiện quát vang như sấm - Đạo tặc cả gan dám chặn đường người của Yến Kinh tiêu cục!Lệ Văn Báo quay phắt lại đảo mắt nhìn thiếu niên, bất giác phá lên cười ha hả, giọng cười đầy vẻ khinh thị. Thì ra thiếu niên tuy diện mạo rất tuấn tú nhưng mình mặc bố y, xem ra như vừa từ thôn dã mới ra, không có chút dáng mạo của một tiêu Văn Báo hừ lạnh - Hừ tiêu tử! Ngươi không muốn sống nữa thì cũng kiếm cách khác mà chết, chứ gì phải bức Lê nhị gia ra tay!Trịnh Bá Tượng nhìn thấy thiếu niên không khỏi mắng thầm - “Bộ dạng ngươi mà cũng dám khiêu chiến với Yến Vân Ngũ Thiên Bá! Thật không ngờ Yên Kinh tiêu cuộc danh chấn giang hồ lại phái một tên tiểu tử đi bảo tiêu!”Bụng nghĩ vậy nhưng Trịnh Bá Tượng lại tính kế khác, cười tươi nói - Lệ đương gia, món hàng này tuy là hàng của quan gia, nhưng trách nhiệm hộ tống là của Yến Kinh tiêu cục, Lệ đương gia không tin thì nhìn tiêu kỳ khắc nói vừa chỉ tay ra phía sau, chì thấy trên ba cỗ xe đều có cắm một lá cờ thêu một bàn tay đen sì sì, vừa nhìn đã biết đó là dấu hiệu Yến Kinh tiêu cuộc, nó đại diện cho Thiết Chưởng Nhữ lão tiêu niên cười lạnh một tiếng đưa tay ra sau rút soạt thanh trường kiếm, chỉ thấy hàn quang rờn kiếm vừa tuốt khỏi vỏ, Lệ gia huynh đệ và Trịnh Bá Tượng đều biến sắc, cả gã cùng sinh không ai để ý tới cũng lộ vẻ kinh dị, không ai lường được một thiếu niên nhà quê lại có được thanh bảo kiếm như niên kiếm giơ cao trước ngực, mắt trừng trừng nhìn Lệ Văn Báo, giọng lạnh lùng - Các ngươi muốn cướp tiêu phải hỏi thanh kiếm này đại của Ngũ Thiên Bá, Lệ Văn Hổ là người thâm trầm, thấy tình hình đột biến vội bước lên trước Lệ Văn Báo cười nhẹ nói - Nhị đệ của ta hồ đồ, có mắt mà không nhận ra cao nhân, Lệ Văn Bá xin cáo tội lời, hắn liếc một cái sắc lẹm về phía Trịnh Bá Tượng - Có điều bằng hữu liều mình cho loài ưng trảo của nha môn thật không đáng chút niên cao giọng - Triển Bạch này kiến thức thô lậu không hiểu được những lời các hạ nói. Có điều chuyến tiêu này Nhữ lão tiêu đầu đã giao cho tại hạ, nhất định phải đi đến nơi. Chư vị bằng hữu nếu coi trọng tại hạ thì xin nhường lộ bằng không...Lệ Văn Báo quát lớn - Bằng không thì sao?Hắn vốn tính nóng như lửa tuy thấy thiếu niên có thanh bảo kiếm xem ra lai lịch không tầm thường nhưng hắn không nhịn được nữa huơ đao xông tới chém xéo một đao tấn công thiếu niên xưng là Triển Bạch trụ thế, trường kiếm huơ lên, giữa ban ngày mà chỗ trường kiếm lướt qua như thấy mang theo hàn quang rợn Vân Báo không dám để đao chạm kiếm đối phương, vội đổi thế, một chiêu “Thiên Phong Cuồng Tiếu”, vẽ một vòng tránh đường kiếm đồng thời công tiếp về phía Triển Bạch, đao pháp không những tinh thục lại còn dũng mãnh phi ngờ Triển Bạch ăn mặc thô thiển nhưng thân thủ lại rất linh hoạt, không chờ chiêu thế của Lệ Văn Báo tới nơi, hơi rùn người, một chiêu “Phụng Hoàng Triển Dực” nhằm giữa vùng đao ảnh sấn tới. Lệ Văn Báo thất kinh ngửa người lui về một bước mới tránh được thế công của đối phương, nhưng tay ướt mồ hôi mới qua hai chiêu, Lệ Văn Hổ không khỏi nhíu mày, hắn đã nhận ra Triển Bạch sử dụng chẳng qua là Tam Tài kiếm pháp, thứ kiếm pháp dùng để luyện ở các võ đường nhỏ, giang hồ kiếm khách chẳng ai thèm dùng, bởi đó là thứ kiếm pháp rất tầm thường. Có điều do thiếu niên này sử dụng, không những thân pháp, lộ số rất cao minh mà thời gian bộ vị lại dùng rất chính xác lại thêm có lợi thế của thanh bảo kiếm, xem ra nhị đệ không phải là đối thủ của đối phươngLệ Văn Báo vừa mới thất thủ, nộ hỏa càng cao chỉ nghe hắn gầm lên một tiếng, phóng tới trước “vù, vù” liên tiếp công hai Bạch tuy đã chiếm thế thượng phong nhưng vẻ mặt vẫn bình thản không lộ vẻ kiêu ngạo, mắt mở lớn nhìn thẳng vào thanh đao của đối phương. Thấy Lệ Văn Báo như hổ đói xông tới, bước xéo hai bước tránh thế công đồng thời một chiêu trong Tam Tài kiếm pháp thích thẳng vào đầu vai Lệ Văn như vậy qua chưa được mười chiêu Lệ Văn Báo mình đã ướt mồ hôi, hơi thở hổn hển, đã bắt đầu thấy bại Văn Hổ thấy nhị đệ, sắp bại đến nơi đồng thời hắn cùng đã nhìn ra Triển Bạch tuy vô công không kém, nhưng kiếm chiêu rất tầm thường, chứng tỏ không phải là đệ tử của cao nhân, chẳng qua do hắn khổ luyện lâu ngày nên Tam Tài kiếm mới đạt đến mức thuần thục như vậy mà thôi. Lúc này Lệ Văn Hổ không còn cố kỵ gì nữa, phất tay ra hiệu, đồng thời miệng kêu lớn - Huynh đệ, mau hợp lực hạ tên tiểu tử này trước!Lệ gia huynh đệ chỉ chờ lệnh của lão đại, lập tức xông vào. Chỉ thấy kiếm quang rợp trời, toàn bộ nhắm Triển Bạch công Bạch lập tức rơi vào thế hạ phong, chỉ còn chống đỡ chứ không thể hoàn thủ tên bốc đầu một béo một gầy lúc đầu thấy Triển Bạch thân dũng áp đảo Nhị Bá Thiên trong lòng thầm mừng, giờ thấy tình hình không khỏi đổ mồ hô lạnh. Bỗng có tiếng cười sang sảng vọng tới. Lệ gia huynh đệ hơi biến sắc nhưng nhìn kỹ lại thì tiếng cười do gã cùng sinh phát cười gã cùng sinh vừa khật khưởng bước qua, một tay cầm chén một tay cầm quyển sách rách nát, chân mang giày nửa trong nửa ngoài, bước đi hai hàn chân không giơ lên khỏi mặt đất, coi không có chút điệu bộ của người luyện võ. Nhưng tiếng cười của gã lại cao vút. Lọt vào tai nghe như tiếng đại hồng chung chứng tỏ nội công cao thâm vô lượng Cả mấy người đang động thủ bị tiếng cười chấn động, không ai bảo ai cùng thu binh khí lui cùng sinh lúc này cũng đã ngưng cười, ba ngón tay đỡ lấy đáy chén, hai ngón tay giở nắp, đưa lên miệng hớp một ngụm lớn, xong chép miệng cười cười nói - Các vị sao không đánh nữa? Tiểu sinh muốn được thưởng thức năm người đánh một người, xem cách đánh như thế nào để mai mốt biết mà nói mang đầy ý vị chọc tức Ngũ Thiên Bá. Lệ Văn Báo làm sao chịu được, gầm lên - Tiểu tử! Ai bảo ngươi xen vào chuyện của người khác, lão gia phải dạy ngươi một bài học! Dứt lời huơ đao chém xả về phía gã cùng Văn Hổ nhíu mày quát - Nhị đệ! Dừng tay?Lệ Văn Báo chưa kịp thu đao, Triển Bạch đã múa kiếm đón cùng sinh hốt hoảng lùi lại, thấy Triển Bạch đã đón đầu Lệ Văn Báo, gật đầu lia lịa - Đúng rồi, người ta có bảo kiếm ngươi không dám đánh, kiếm chuyện với ta làm Văn Hổ nhíu mày quát lớn - Triển bằng hữu, nhị đệ, xin dừng tay!Vừa nói vừa tiến lên chắn giữa hai người, đồng thời hướng về phía cùng sinh ôm quyền nói - Huynh đệ tại hạ có mắt không tròng, khộng nhìn thấy cao nhân, xin các hạ xá tội. Nhưng tại hạ có nỗi khó trong lòng xin các hạ đừng nhúng tay vào việc này, sẽ có ngày tại hạ đến quý cư tạ lẽ cùng thái độ của Lệ Văn Hổ vô cùng khách khí, nào ngờ gã cùng sinh không nhượng bộ, chỉ làm ra vẻ không dám nhận, nói - Tiểu sinh không dám! Tiểu sinh không dám!Bỗng gã cùng sinh nhíu ra trời sắp tối tới nơi mà bên ngoài lại nghe tiếng vó ngựa đến Văn Hổ nghiến răng nói - Các hạ đã nói vậy huynh đệ tại hạ đành đắc lời hắn quắc mắt quét một vòng - Chư đệ! Thời gian e không nhiều nữa, động thủ!Nào ngờ năm người chưa kịp động thủ, gã cùng sinh đã đứng chắn phía trước, đồng thời tiếng vó ngựa dồn dập, từ cửa rừng xuất hiện ba thớt kỵ sĩ xuất hiện khiến Ngũ Thiên Bá và hai bốc đầu thất sắc. Đi đầu là một lão nhân mình mặc trường bào màu tím, tuổi đã quá ngũ tuần nhưng song mục thần quang rất Văn Hổ và Trịnh Bá Tượng đồng bước lên kính cẩn thi lễ. Không ngờ lão nhân chỉ hứ lạnh một tiếng không thèm đáp lễ, không thấy lão có động tác gì thân hình đã tung khỏi lưng ngựa lướt đến trước mặt gã cùng sinh khom lưng thi việc diễn ra càng khiến cho Ngũ Thiên Bá kinh hãi. Nên biết lão nhân đó chính là một nhân vật giang hồ nghe danh tán đởm, Ma Vân Thủ Hướng Xung Thiên!Gã cùng sinh cười ha hả, thân hình đứng thẳng lên, song mục xạ thần quang, dáng thư sinh lúc này biến dùng quyến sách rách chỉ Ma Vân Thủ Hướng Xung Thiên nói - Hướng lão ca đến thật đúng lúc Yến Vân Ngũ Thiên Bá đang định hà hiếp ta, nếu chư vị đến trễ, mạng ta kể xong Xung Thiên quay phắt lại nhìn từng người một trong Ngũ Thiên này còn có tên Kiếm Khách Hành Thiên phật quyển Chương 2 của tác giả Cổ Long với 1 trong các chương của Truyện Kiếm Hiệp Thiên phật quyển. Xem Ngay Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất Ánh mắt của Hướng Xung Thiên nhìn tới người nào người ấy lập tức mặt xanh như chàm đổ. Ngày trước lão một mình lãnh đạo Triết Đông Thất gia tiêu cục, một lần đại đạo Thiết Kỵ Kim Đao Đới Đông Dực chặn đường cướp tiêu, lão chỉ một chưởng đánh chết Đới Đông Dực khiến hắc bạch lưỡng đạo nghe danh không khỏi thất sắc. Hướng Xung Thiên giọng lạnh như băng – Lão khiếu đến chậm một bước khiến bọn cẩu tặc mạo phạm, giờ lão khiếu trói chúng lại chờ công tử phát lạc. Cùng sinh cười lớn – Hướng lão ca! Ta nói chơi vậy thôi, Hướng lão ca bớt giận. Dứt lời bước đến bên Triển Bạch, lấy quyển sách vỗ lên vai chàng cười nói – Triển huynh, kiếm pháp của Triển huynh khiến huynh đệ bội phục, nếu Triển huynh không chê xong việc ở đây xin dời giá đến hàn xá. Huynh đệ tuy bất tài nhưng rất thích kết giao với giang hồ bằng hữu. Triển Bạch hơi đỏ mặt, đứng thẳng lưng ôm quyền nói – Công tử quá khen, Triển Bạch nhờ công tử giải vây, ân đức này sẽ không bao giờ quên, mai này nhất định sẽ đăng môn thỉnh giáo. Cùng sinh gật đầu – Hay lắm! Tại hạ cung hầu! Quay sang Lệ Văn Hổ mỉm cười – Lệ đại hiệp có thể nể tình tại hạ để cho họ đi qua. Lệ đại hiệp nếu có túng quẩn một vài trăm lạng tại hạ sẽ tặng chư vị dùng tạm. Trịnh Bá Tượng nghĩ thầm, gã cùng sinh này khẩu khí khá lớn, vài trăm lạng mà nói như không, không lẽ hắn là một trong bốn chủ nhân của chuyến tiêu này? Lệ Văn Hổ lật đật ôm quyền – Công tử dặn dò bọn tiểu nhân nào dám bất tuân, công tử hậu thưởng bọn tiểu nhân không dám nhận, chỉ xin công tử cho biết tôn danh đại tánh để bọn tiểu nhân về thưa lại với chủ nhân. Cùng sinh đảo mắt một vòng cười nhẹ – Không ngờ Lệ đương gia mà cũng có chủ nhân, xin hỏi quý chủ nhân là ai? Hướng Xung Thiên giọng băng lạnh – Công tử không cần nói nhiều với bọn này, chỉ cần dặn dò chúng không được động đến tiêu xa là được rồi, khách sáo với chúng càng làm chúng thêm hống hách. Yến Vân Ngũ Thiên Bá dù sao trên giang hồ cũng có chút hư danh, nghe Hướng Xung Thiên nói vậy sắc mặt lúc xanh lúc trắng, nhưng lại không dám phát tác, chỉ lạnh lùng nói – Lệ huynh đệ tuy chỉ là giang hồ nhược tiểu, nhưng tệ chủ nhân trên giang hồ cũng có chút danh oai. Hướng Xung Thiên hừ lạnh ngắt lời – Hừ! Đừng nhiều lời, mau cút khỏi chỗ này về báo lại với tên tiểu tử đó việc này do Hướng mỗ làm, hắn cần gì cứ tìm Hướng mỗ thanh toán! Lệ Văn Hổ giận xanh mặt, nghiến răng – Chư đệ, Hướng tiền bối đã nói vậy, chúng ta đi! Quay sang Trịnh Bá Tượng cười lạnh – Họ Trịnh kia, ngày hôm nay may cho ngươi. Nhưng mấy tiêu xa này không phải huynh đệ ta muốn lấy. Người đó là ai, tự thân ngươi cũng biết, nếu muốn đứng chân trong giang hồ thì liệu hồn mang tới đó, chờ người khác tìm đến thì không dễ nói chuyện như ta đâu. Mấy lời này tuy nói với Trịnh Bá Tượng nhưng kỳ thực là nhắm vào Hướng Xung Thiên. Hướng Xung Thiên hành tẩu giang hồ hơn ba mươi năm nay lẽ nào không hiểu được ý của Lệ Văn Hổ, Chỉ thấy thân hình lão nhanh như điện xẹt đến trước Lệ Văn Hổ. Lệ Văn Hổ thất kinh lùi lại, nhưng hắn làm sao tránh kịp. Hướng Xung Thiên chộp một cái túm lấy ngực áo Lệ Văn Hổ, vung tay quát – Nằm xuống! Lệ Văn Hổ tay chân bủn rủn bị ném một cái lăn luôn mấy vòng dưới đất. Hướng Xung Thiên cười lạnh – Tiểu tử ngươi dám cả gan cuồng ngạo trước mặt lão phu, thử coi chủ của ngươi có ba đầu sáu tay thì tìm lão phu báo thù. Triển Bạch nhìn thấy cảnh tượng trước mắt không khỏi thở dài ảo não. Sau bao năm khổ luyện những tưởng chàng đã có thể tranh được chút danh vị trên giang hồ đồng thời có thể báo được mối huyết hải thâm cừu. Nào ngờ trước những hào thủ như Hướng Xung Thiên, công phu của chàng chẳng khác nào hạt cát giữa sa mạc. Lại nghe cùng sinh cười lớn – Hướng lão ca không cần phải nóng giận như vậy! Quay sang Lệ Văn Hổ tiếp – Lệ đương gia, tại hạ tuy bất tài nhưng đâu đến nỗi không đủ tư cách nghe tên quý chủ nhân? Lệ Văn Hổ lúc này đã đứng dậy nghiến răng – Lệ Văn Hổ này ngày hôm nay bị nhục chỉ hận mình học nghệ không tinh. Hướng tiền bối, tệ chủ nhân ở Nam Kinh, họ Kim, người có giỏi thì tới đó. Vừa nói vừa giơ bốn ngón tay ra phía trước. Nghe lời nói và dấu hiệu của Lệ Văn Hổ, Hướng Xung Thiên bất giác hơi biến sắc. Trong khi đó Trịnh Bá Tượng nghe lạnh toát toàn thân chỉ có gã cùng sinh là phá lên cười ha hả. Thái độ của gã cùng sinh khiến Lệ Văn Hổ ngẩn người, hắn cứ nghĩ sau khi nghe tên chủ nhân bọn này tất phải kinh hồn bạt vía, chưa biết chừng còn mau mau dâng mấy tiêu xa rồi rút lui nữa. Không ngờ gã cùng sinh chẳng những không kinh hãi ngược lại còn cười ngạo nghễ. Gã hàn sinh vừa cười vừa đưa chiếc chén sứ ra phía trước ba ngón tay đỡ chén, hai ngón tay mở nắp lên để cho Lệ Văn Hổ nhìn vào! Lệ Văn Hổ nhìn thấy trong nắp đề mấy chữ. “An Lạc công tử tối phong lưu” Hạ khoản đề “Tranh huynh nhã hứng, Phàm Phi bái tặng”. Chữ chu sa đỏ chót, nét bút như rồng phi phụng vũ. Lệ Văn Hổ thấy chới với, suýt chút nữa không đứng vững được. Ngước mặt nhìn gã cùng sinh thấy song mục đang nhìn mình chăm chăm, bất giác cúi đầu. Đứng trước An Lạc công tử Vân Tranh, thì chủ nhân của hắn vốn là chỗ dựa rất vững chắc, đã không còn là chỗ dựa chắc chắn nữa. Cùng sinh cười lớn – Lệ đương gia, giờ thì ngươi đã biết tại hạ là ai, về bẩm báo lại với Kim công tử rằng hôm nay ngươi nể mặt tại hạ. Ha ha ha… Tại hạ với Tường Lân công tử tuy chưa có duyên gặp mặt nhưng ngưỡng mộ đã lâu. Lệ đương gia xin thay tại hạ thỉnh an Kim công tử. Lệ Văn Hổ chỉ còn cách dạ dạ vâng lời. Gã cùng sinh cười lớn tiếng – Lệ đương gia, việc ở đây coi như đã xong, xin cứ tự tiện ngày sau nếu có nhã hứng xin đến Tô Châu, hàn xá luôn mở rộng cửa đón chư vị. Lệ Vãn Hổ lại vâng dạ một lúc rồi không ai bảo ai cả năm người cúi đầu rút lui. Triển Bạch nãy giờ đứng một bên, thấy hết, nghe hết. Nhìn thấy thần thái phiêu diêu, cử chỉ hào sảng của An Lạc công tử bất giác nghĩ lại mình, lòng chàng bỗng trào dâng những cảm xúc khó tả. Ma Vân Hướng Xung Thiên nhìn theo bóng Yến Vân Ngũ Thiên Bá khuất dần, cười lạnh nói – Tên tiểu tử ở Nam Kinh càng lúc càng tác tệ, công tử… Vân Trang cười lớn ngắt lời – Hướng lão ca! Cây càng lớn càng gặp gió mạnh, mấy tên tiểu tử này mười phân có chín là mượn danh Tường Lân công tử để tác oai tác phúc. Những chuyện như vầy ta cũng đã gặp nhiều. Hướng lão ca chắc cũng còn nhớ Lữ lão lục gây sự ở Chấn Giang rồi, cũng lôi tên của ta ra đó sao? Nếu không phải Phàm lão gia biết chuyện, chắc ta cũng khó tránh khỏi thị phi. Ma Vân Thủ tuy vẻ mặt có vẻ không đồng tình nhưng miệng cũng tán đồng. Triển Bạch thấy An Lạc công tử tâm lương khoáng đạt không khỏi thầm cảm phục. Vị công tử hào phú bậc nhất Tô Châu, một trong Võ lâm Tứ công tử quả danh bất hư truyền. An Lạc công tử quay sang Triển Bạch mỉm cười – Hàn xá ở Tô Châu thành ngoại. Vân Mộng sơn trang, huynh đài có đi ngang Tô Châu nhất định ghé vào hàn xá hàn huyên mộ phen. Dừng một lát tiếp – Còn nữa, huynh đài về đến tiêu cục xin cho tiểu đệ gởi lời thỉnh an Nhữ lão tiêu đầu. Triển Bạch vừa định trả lời bỗng thấy mắt hoa lên một cái, thanh kiếm trong tay đã bị cướp mất. Triển Bạch thất kinh nhìn lại, trước mặt chàng đã xuất hiện một lão nhân gầy gò, chính là một trong ba người vào rừng cùng lúc với Hướng Xung Thiên. Lão nhân cầm thanh kiếm trong tay xăm xoi kỹ lưỡng như đang giám định một món đồ cổ. Triển Bạch nộ khí xung thiên quát – Các hạ là cao nhân phương nào? Lấy kiếm của tại hạ là có ý gì? An Lạc công tử cũng lộ vẻ ngạc nhiên, xảy nghe lão nhân cất giọng lạnh lùng hỏi – Tiểu bằng hữu! Thanh kiếm này ở đâu ngươi có được? Triển Bạch nghiến răng – Các hạ không có quyền hỏi! Dứt lời lập tức xông vào lão nhân, tả thủ một quyền kích vào mặt lão nhân, hữu thủ chộp về phía thanh kiếm trong tay lão nhân. Chàng tuổi trẻ tính nóng lại thêm bảo kiếm bị người vô cớ cướp mất nên bất kể tốt xấu. Lập tức động thủ. Nhưng song thủ chàng vừa chớp động mắt bỗng hoa lên, lão nhân đã như biến mất, biết tình hình bất diệu nhưng chàng chưa kịp có phản ứng, mạch môn đã bị đối phương nắm cứng. Nhìn kỹ lại thì người ra tay ngăn cản chàng chính là An Lạc công tử. An Lạc công từ cười lớn – Huynh đài không nên nóng nảy! Triển Bạch ngẩn người thu tay lại lúc đầu chàng cứ ngỡ An Lạc công tử nổi danh trên giang hồ chẳng qua nhờ vào đám thực khách trong Vân Mộng sơn trang, nào ngờ công lực của An Lạc công tử lại lợi hại đến như vậy. Tuy biết võ công của mình còn kém rất xa đối phương nhưng không vì thế mà chàng chịu nhục, nghiến răng nói – Vân công tử! Nếu các hạ có ý thích thanh kiếm này chỉ cần các hạ nói một tiếng tại hạ sẵn lòng hai tay dâng tặng, hà tất phải hành động như vậy! Mấy lời nói này nói với An Lạc công tử có thể nói là lời chỉ trích rất nặng nề, tuy nhiên An Lạc công tử chỉ mỉm cười nói – Huynh đài hiểu lầm rồi! Quay sang lão nhân – Hoa lão ca, mau trả kiếm lại cho người đừng để người hiểu lầm! Dứt lời tươi cười nhìn Triển Bạch. – Để tại hạ giới thiệu, vị này là Truy Phong Vô Ảnh Hoa Thanh Tuyền. Huynh đài yên tâm, với danh vọng của Hoa lão ca trên giang hồ, không khi nào lại làm chuyện đê tiện đi cướp đoạt của người! Bốn tiêng “Truy Phong Vô Ảnh” thốt ra làm Triển Bạch không khỏi giật mình, bất giác chàng nhìn lại lão nhân một lần nữa. Nếu không phải chàng vừa mục kích quyết không thể tin được một lão nhân tướng mạo rất tầm thường ấy lại là nhân vật danh chấn giang hồ, Thiên hạ đệ nhất thần thâu Truy Phong Vô Ảnh Hoa Thanh Tuyền. Không ngờ nhân vật này cũng đã về dưới trướng của An Lạc công tử. Hoa Thanh Tuyền sắc diện vẫn âm trầm, lạnh lùng cất tiếng – Ta hỏi ngươi thanh kiếm này ở đâu ra? Sư thừa của ngươi là ai? Lão nhìn như dán mắt vào Triển Bạch tựa hồ không nghe thấy mấy lời của An Lạc công tử. Triển Bạch nghiến răng gằn giọng – Hoa lão tiền bối, thịnh danh của các hạ ta đã nghe từ lâu, nhưng không biết các hạ vì lẽ gì lại hỏi ta như vậy? Hoa Thanh Tuvền cười lạnh – Hừ, nếu ngươi không trả lời thỏa đáng các câu hỏi của lão phu, ngươi sẽ chết không có đất chôn! Mấy lời của lão khiến những người có mặt không khỏi thất sắc, An Lạc công tử gượng cười – Hoa lão ca, ngươi sao vậy? Lão ca nể mặt ta mà trả lại thanh kiếm cho Triển thiếu hiệp. Bằng không người ta lại hiểu lầm ta có ý đồ chiếm đoạt bảo kiếm. Hoa Thanh Tuyền mặt lạnh như tiền – Vân công tử, Hoa mỗ đắc tội với người trong võ lâm quá nhiều phải đến nương thân với Vân Mộng sơn trang, được công tử đãi như thượng khách Hoa mỗ cảm kích bất tận, công tử muốn Hoa mỗ nhảy vào lửa mỗ cũng không từ nan. Nhưng hôm nay Hoa mỗ nhất định phải hỏi cho ra lẽ lai lịch của thanh kiếm này! Lai lịch của thiếu niên này! Xin công tử lượng thứ. Dứt lời thân hình lão như một làn khói thoắt cái đã như chiếc pháo thăng thiên phóng lên cao hai trượng hàn quang chớp động “rắc!” một cái cành tùng to hơn miệng chiến đứt lìa, khẽ phát một chưởng, cành tùng bay xa năm sáu trượng rơi xuống đất, xong thân hình lão nhẹ nhàng rơi xuống. Lão quét mắt một vòng giọng băng lạnh – Ai xen vào chuyện của Hoa mỗ đêm nay, kẻ đó sẽ là tử địch của Hoa mỗ! An Lạc công tử vốn tính khoáng đạt, vậy mà lúc này cũng không khỏi biến sắc. Hương Xung Thiên nhanh như chớp phóng đến trước mặt Hoa Thanh Tuyền quát lớn – Hoa huynh! Ngươi điên rồi sao? Hoa Thanh Tuyền mắt lóe hàn quang – Hướng Xung Thiên, ngươi với ta giao hảo mấy chục năm nay lẽ nào ngươi còn không hiểu. Ngươi nhìn xem thanh kiếm này là thanh kiếm gì? Lão càng nói thần thái càng kích động tay cầm thanh kiếm không ngớt run run. Hướng Xung Thiên bước đến gần nhìn thanh kiếm một lúc rồi như nghĩ ra được điều gì, sắc diện không ngừng biến đổi, miệng lẩm bẩm điều gì không ai nghe rõ. Triển Bạch sắc diện cũng không ngừng biến đổi, quát lớn – Hoa tiền bối, tại hạ đã nói không nói là không nói thử coi một người nổi danh trong giang hồ sẽ làm gì một hậu sinh như ta. Nói cho ngươi biết Triển Bạch này chỉ cần còn chút hơi thở nhất định sẽ đoạt lại thanh kiếm đó. Song mục Hoa Thanh Tuyền tóe tinh quang rợn người – Ngươi nhất định không nói? Triển Bạch ưỡn người – Không nói thì đã sao? Hoa Thanh Tuyền quát lên một tiếng, hàn quang rợn trời, thanh kiếm nhanh như điện xẹt thích về phía Triển Bạch. An Lạc công tử không nhịn được nữa nhanh như chớp tiến tới đứng chắn trước mặt Triển Bạch, miệng quát lớn – Khộng được động thủ! Hoa Thanh Tuyền vội vận công thu thế, mũi kiếm vừa kịp lúc dừng trước chiếc chén, chỉ cần sai một ly nữa thì chiếc chén đã bị bể nát rồi. An Lạc công tứ giở lấy nắp dậy, đỡ lấy mũi kiếm mỉm cười – Hoa lão ca nếu muốn động thủ ta cũng không thể cản ngăn, nhưng ít nhất cũng phải nói rõ nguyên do chứ! Hướng Xung Thiên bước tới – Công tử, Hoa huynh làm vậy là có nguyên do, việc này công tử đừng ra tay ngăn cản. An Lạc công tử từ từ thu tay lại, trong lòng bất giác nổi lên mối nghi vấn khó tả. Chàng biết Hướng Xung Thiên hành tẩu giang hồ lâu năm, kiến văn vô cùng quảng bác, lão khuyên chàng đừng xen vào việc này tất có nguyên do. Thêm nữa Hoa Thanh Tuyền thường ngày rất điềm tĩnh, tánh tình rất là trọng nghĩa, quyết chẳng vì động lòng tham một thanh bảo kiếm mà lại vô cớ giết người. Suy nghĩ một lúc An Lạc công tử chậm rãi nói – Theo thiển ý của ta, Hoa lão ca nên giải thích rõ ràng rồi hãy động thủ, bằng không việc này truyền ra ngoài thanh danh của Hoa lão ca sẽ bị tổn thương không ít. Đại trượng phu quang minh lỗi lạc, có gì mà không thể nói ra? Xem Chữ Triển Bạch đột ngột xuất thủ dùng thủ pháp “Đàn Thủy Thành Hoàn” lấy nước làm đạn bắn ra đả thương người khiến quần hùng thảy đều thất sắc!Phong Cái, Tửu Cái song song chống tay lên bàn một cái, thân hình như hai luồng điện xẹt ra ngoài Bùng! Hai tiếng làm rung rinh cả đại sảnh, tiếp theo là giọng Phong Cái giận dữ quát - Bằng hữu phương nào cả gan đến quấy rối hương đường của Cùng Gia bang?Bên ngoài vang lên tiếng cười làm chấn động màng nhĩ. Dứt tiếng cười một giọng nói như từ Âm phủ vọng về vang lên - Võ lâm Trung Nguyên quá nửa đã chịu xưng thần, không lẽ bọn ăn cơm thừa canh cặn các ngươi dám chống đối sao?Quần hào trong đại sảnh ùn ùn kéo ra ánh trăng trước mặt Nhị cái có bốn lão nhân xếp thành hình chữ người mình mặc trang phục theo kiểu Mông Cổ, mang đôi giày to quá khổ, tay cầm một chuỗi hạt đen người thân cao vai rộng, thần thái oai mãnh, râu ria bao quanh mặt, trán hói tới đỉnh đầu phản chiếu ánh trăng coi bóng lự, mình mặc trường bào rộng thùng người thân hình nhỏ thó, gầy như củi khô, người đã thấp, vai lại cao, lưng lại gù, đầu quá nhỏ tai lại quá to, mình mặc trường hào màu xám, trông lão chẳng khác gì con chuột khoác lên mình quần áo vậy! Trên trán lão có một khối bướu to tướng, không biết bẩm sinh đã có hay do bất cẩn đụng đầu vào tường mà nên?Tiếp nữa là một người mũi ưng mắt ó, sắc diện cực kỳ âm trầm, đứng buông xuôi tay như một cỗ tử thi người này hình dung cổ quái, nhưng mục quang ai nấy đều ngời ngời như điện. Xem ra nội ngoại công phu không phải Cái và Phong Cái vừa vọt ra ngoài đã lãnh giáo chưởng lực của đối phương, mỗi người vừa tiếp một chưởng đã cảm thấy khí huyết đảo lộn trong kinh mạch. Nhưng vì có hậu viện phía sau nên Phong Cái không chút e dè, cười lớn nói - Bằng hữu đã vì Cùng Gia bang mà tới đây, Cùng gia bang xin cảm kích bất tận. Xin bằng hữu báo danh hiệu để Cùng Gia bang được kính tạ lâu nhân râu ria trề môi khinh thị, nói - Đến bốn huynh đệ ta mà ngươi cũng không nhận ra, chứng tỏ bọn ăn mày các ngươi toàn ếch ngồi đáy giếng?Tửu Cái cười nhạt nói - Ếch ngồi đáy giếng cũng được! Ngồi dưới đáy bể cũng được. Có giỏi thì mau báo danh báo hiệu, chứ cứ úp úp mở mở như vậy khác nào thứ ăn trộm ngày sợ người ta biết nhân hình thù như tử thi đột ngột trừng mắt, hai đạo bích quang chiếu vào mặt Tửu Cái, cất giọng âm trầm nói - Đại danh của ta không lọt vào tai người sống, lúc ngươi nghe được danh hiệu ta cũng là lúc quỷ sứ đến rước hồn ngươi!Tửu Cái phá lên cười ha hả, bỗng im bặt khi nghe đối phương rít qua kẻ răng bón tiếng - Thông Lãnh Chi Ưng!Lão nhân râu ria tiếp luôn - Âm Sơn Chi Lang!Lão nhângầy khổ - Thái Thượng Chi Thử!Lão nhân bịt mặt - Sa Mạc Chi Hồ!Phong Cái cười lớn - Lớn lối cho lắm, tưởng gì chỉ là loài súc sinh mà thôi!Thái Thượng Chi Thử đột ngột quát lớn - Lão ăn mày muốn chết!Dứt lời song chưởng đẩy tới, một chưởng hướng ra ngoài một chưởng hướng vào trong, chưởng thế trông rất quái Cái quát lớn một tiếng, song chưởng một chiêu “Khiếu Hóa Tứ Phương” nhằm song chưởng đối phương đẩy Bùng! Hai tiếng chấn động không gian, Phong Cái bị đẩy lui năm bước hào kinh hãi thất thần, công lực của Phong Cái được liệt vào hạng nhất trong Cùng Gia bang, không ngờ chỉ qua một chưởng đã bị đối phương đẩy lui đến năm bước lớn!Thực ra bốn lão quái vừa xưng danh, các nhân vật trẻ tuổi thì ngỡ ngàng không biết, nhưng các nhân vật có tuổi đều kinh hãi ngầm. Bởi tên tuổi bốn người này từ hơn hai mươi năm nay không nghe nhắc tới nữa, nhưng trước đó thì từng nổi danh là Giang hồ Tứ ngờ cả bốn giờ lại là môn hạ của Nam Hải Môn! Xem ra tai kiếp của võ lâm Trung Nguyên khó bề tránh nổi!Thái Thượng Chi Thử một chưởng dễ dàng đẩy lui Phong Cái, bước ra nhìn quần hào, nói - Lúc nãy tên tiểu tử nào dùng ám khí ám toán lão phu mau ra đây chịu chết!Thì ra cục bướu to tướng trên đầu lão là do Triển Bạch thi triển thủ pháp Đàn Thủy Thành Hoàn, lấy rượu làm ám khí tạo nên. Nhưng lão cứ ngỡ đối phương dùng ám khí gì nên mới quát hỏi như Bạch cười nhẹ bước ra, nói - Tại hạ Triển Bạch, có điều phải đính chính một chút. Lúc nãy tại hạ không dùng ám khí, chỉ thưởng cho các hạ một giọt nước mà thôi!Thái Thượng Chi Thử nghe giọng điệu Triển Bạch đầy ý vị chế nhạo, lão điên tiết quát lên một tiếng, vẫn sử dụng chưởng pháp quái dị một âm một dương nhằm ngực Triển Bạch công tới!Loại chưởng pháp này trông bề ngoài quái dị nhưng lại mang đủ một lực đạo kinh người, chỉ nghe chưởng phong xé gió ầm ầm như tiếng thiên binh vạn mã chuyển ra chưởng này còn mạnh hơn một chưởng vừa rồi mấy thành lực Bạch nhìn chưởng phong của đối phương dũng mãnh phi thường, xem ra không kém chướng lực của Hải Ngoại tam sát là mấy. Chàng muốn làm giảm bớt nhuệ khí của địch nên giở Thiên Phật Giáng Ma chưởng vận đến bảy thành công lực nhằm chưởng phong của đối phương phất một phong nổi dậy tứ bề đá bay cát chạy!Triển Bạch đứng yên bất động, Thái Thượng Chi Thử bị đẩy lui năm bước!Thái Thượng Chi Thử vốn không ngờ võ công Triển Bạch lại cao thâm như vậy, lão chỉ nghĩ đơn giản bị đối phương ám toán nhất định tìm đối phương báo thù. Không ngờ thù chưa báo được lại thêm mang nhục vào thân. Sau một thoáng ngẩn người, lão lại nổi trận lôi đình, gầm lên một tiếng giở môn công phu tà độc là Ma công ra. Chỉ nghe các khớp xương trong người lão kêu lách cách đột nhiên thân hình lão thấp xuống gần một thước!Thân hình Thái Thượng Chi Thử vốn không cao nay lại lùn xuống khiến thân cao không đầy ba thước, tuy nhiên hai cánh tay thì lại dài ra có đến ba thước, cả canh tay biến thành một màu đen tuyền, lúc này trông lão không giống chuột nữa mà giống một con vượn hơn!Lão đứng thế tấn, hai tay nắm hờ hơi đưa về phía trước, song mục sáng rực như hai đốm lửa nhìn chằm chằm vào Triển Bạch. Gương mặt vốn âm trầm của lão giờ thêm bộ dạng này trông lão càng khủng khiếp người lúc này không ai là không kinh hãi, Triển Bạch đối diện với tình hình này trong lòng cũng không khỏi lo thầm. Thường thì nội gia cao thủ, lúc vận công thân hình to lên, đã không biết lão vận thứ công phu gì thì làm sao biết lợi hại đến mức nào nào? Vừa suy nghĩ chàng vừa vận Thiên Phật Giáng Ma chưởng tới mười thành ngưng thần giới sân rộng tập trung mấy trăm người, nhưng lúc này không gian im ắng một con muỗi bay qua cũng nghe thấy. Mọi người nín thớ chờ mục kích một trận đấu kinh thiên động địa...- Khoan đã!Song phương đang gờm nhau sắp xuất thú thì lão nhân râu ria Âm Sơn Chi Lang bỗng quát lớn bước ra nhìn Thái Thượng Chi Thử liếc mắt làm hiệu, xong nhìn qưuần hào cười nhạt nói - Bốn huynh đệ ta chắc không còn lạ gì với các vị, nay Tứ ác đại diện Nam Hải môn đến đây để khuyến dụ các vị gia nhập Nam Hải môn. Nếu các vị ưng thuận thì từ nay chúng ta là bằng hữu, bằng ngược lại sẽ là kẻ địch của ta. Vậy các vị ở đây ai là kẻ đứng đầu xin ra mặt nói chuyện!Những lời của Âm Sơn Chi Lang bề ngoài rất khách khí nhưng tàng ẩn thái độ uy hiếp rất rõ Phương công tử lúc đầu đã lớn tiếng giành quyền chủ trì đại cuộc, hơn nữa nơi đây là Hương đường của Cùng Gia bang, đứng ở góc độ nào thì chàng cũng nên đứng ra gánh vác việc này. Bởi vậy dù thấy công lực của Tứ ác cao thâm vô lượng, hành sự của Tứ ác thì giang hồ vẫn còn lời đồn đãi có thể nói hiểm ác bậc nhất trong làng Hắc đạo, nhưng chàng cũng đành bấm bụng bước ra, nói - Tại hạ Đoạn Phương công tử là Bang chủ đương nhiệm của Cùng Gia bang, các hạ có điều chi chỉ giáo xin được nghe cao luận!Âm Sơn Chi Lang thấy người đại diện chẳng qua chỉ là một thiếu niên tuấn tú, cười nhạt huơ tay một vòng hỏi lại - Ngươi có thể đại diện cho toàn thể những người ở đây chăng?Lời nói hàm nghĩa khinh thị Đoạn Phương không đủ tài Phương công tử đỏ mặt, quay đầu nhìn khắp quần hào một lượt. Thực lòng mà nói chàng không dám chắc mình có thể đại diện cho tất cả mọi người, đặc biệt là nhóm Triển Bạch tình cờ mà đến chứ không phải như những người đến theo thiếp mời của Lĩnh Chi Ưng người như tử thi từ đầu đến giờ đứng yên bất động, bất ngờ lên tiếng - Ngươi chớ có xem thường người ta nhỏ tuổi! Nên biết đó là một trong Võ lâm Tứ công tử danh chấn giang hồ, đương nhiên là có thể thay mặt cho người khác để nói chuyện rồi!Nói xong Tứ ác đồng phá lên cười ha Phương công tử mặt đỏ như gấc chín, ấp úng mãi nói chẳng nên công tử còn lại thấy Đoạn Phượng bị nhục khiến cho Tứ công tử cũng theo đó mà bị vạ lây. Hơn nữa Nam Hải môn giờ đã là kẻ thù bất cộng đới thiên của Tứ đại hào gia, nên không ai bảo mà đồng bước lên mấy Phong công tử lên tiếng trước - Các người có sở học gì thì cứ việc đem ra, hà tất uốn lưỡi đánh giặc miệng!Âm Sơn Chi Lang nín cười làm ra vẻ ngạc nhiên hỏi - Ngươi cũng là một trong Võ lâm Tứ công tử à?Tường Lân nghiêm mặt đáp - Không sai, giờ thì Tứ công tử đã đủ mặt. Các hạ có cao kiến gì cứ nói đi!Âm Sơn Chi Lang gật đầu lia lịa, nói - Hay lắm! Hay lắm! Tứ công tử danh chấn giang hồ đã tề tựu ở đây quả không uổng công bọn huynh đệ ta đến đây đêm nay. Bây giờ bốn người bọn ta mời người biểu diễn một kỹ xảo, biểu diễn xong thì đến lượt Tứ công tử các ngươi, nếu các ngươi có thể làm được y như vậy thì Tứ ác sẽ chịu thua lập tức bỏ đi. Nếu các ngươi không làm được thì các ngươi và cả các môn hạ đều thuộc quyền sai khiến của Tứ ác, các ngươi có dám đánh cược không?An Lạc công tử cười nhẹ nói - Đánh cược như vậy thì Tứ ác các ngươi phải chịu thiệt sao?Âm Sơn Chi Lang xem bề ngoài thô lỗ nhưng lại là người giảo hoạt nhất trong Tứ ác, nghe An Lạc công tử nói ngược như vậy giả bộ ngơ ngác, nói - Điều kiện như vậy sẽ không làm thiệt cho bên nào cả!Dứt lời phất tay một cái nhắm vào gốc cây cách đó hai nghe “rắc!” một tiếng, cây ngô đồng to tày ôm như bị một húa chém đứt ngọt, ngọn cây ngã xuống đất đánh “rầm!” một phu chưởng phong Thiết Mộc của Âm Sơn Chi Lang quả đã đạt đến cánh giới đăng phong tạo cách hai trượng chỉ khẽ phất tay một cái đã khiến cây ngô đồng to bằng một ôm gãy ngang, mà chỗ gãy lại bằng phẳng như dùng dao cắt dưa vậy! Công lực của lão đáng được xưng là kinh thế hãi tục!Kỳ thực lão đã cố ý làm ra vẻ nhẹ nhàng để thị uy trước quần hào, thực tế lúc nói chuyện lão đà ngầm vận đủ công lực, với một chưởng vừa rồi lão đã vận toàn lực đánh ra chứ không nhẹ nhàng như biểu hiện bên Sơn Chi Lang đã sớm nhận ra những người phó hội hôm nay không hiếm những võ lâm cao thủ. Bằng vào sức của Tứ ác muốn thắng hết trên trăm võ lâm cao thủ này không phải dễ dàng. Bởi vậy lão mới ra tay ngăn cản Thái Thượng Chi Ưng, định dùng các tuyệt học mới luyện thành để trấn áp quần xuất thủ đánh gãy cây ngô đồng xong quay lại nhìn Tứ công tử cười lạnh nói - Chút tài mọn không đủ thỏa mãn nhã hứng của chư vị nhưng lão phu đã tự bêu xấu rồi. Giờ thì xin mời chư xong lại cười lạnh luôn miệng ra vẻ dương dương tự đắc, bởi lão đã nhìn thấy Tứ công tử không ai có được công lực lâm Tứ công tử nhìn nhau, việc xảy ra không có sự chuẩn bị trước, hơn nửa cả bốn người không ai tự tin mình có thể làm được như vậy thành thử bốn người đưa mắt nhìn nhau, trong nhất thời không ai đáp lời được Âm Sơn Chi Lang thúc bách - Nếu thứ vị khách sáo không chịu ra tay coi như lão phu may mắn thắng được trận đầu, vậy bắt đầu trận thứ lâm Tứ công tử thì An Lạc công tử là người thâm trầm nhất. Tường Lân công tử hành sự thận trọng, một giọt nước cũng khó lọt. Đoạn Phương công tử người nông cạn, nhưng gan thì không lớn. Lăng Phong công tử người lạnh lùng cao ngạo không chịu được sự khinh thị cua Âm Sơn Chi Lang, bước ra một bước lạnh lùng nói - Lăng Phong tuy bất tài, nhưng cũng thử “Dĩ Chưởng Thiết Mộc” công phu!Âm Sơn Chi Lang cười ha hả ra vẻ coi thường, nói - Xin mời!Lăng Phong công tử xuống tấn. vận hết sức bình sinh chuẩn bị xuất Khoan đã!Tiếng quát vừa dứt đã thấy Thiên Nhai Cuồng Sinh Triệu Cửu Châu phi thân vào, giơ tay ngăn Lăng Phong công tử lại, hướng về Âm Sơn Chi Lang nói - Công phu của các hạ thật cao cường nhưng chưa đủ để Mộ Dung công tử ra tay, trận đầu tiên tại hạ tiếp lời không chờ Âm Sơn Chi Lang trả lời, thân hình quay vòng như cơn lốc “vù!” một chưởng nhằm vào cây Ngô đồng to tày ôm cách xa hai trượng.“Rắc!”, “Phụp!” cây ngô đồng đứt ngọt, đầu cây rơi ra cắm xuống đất, không ngã!Chưởng của Thiên Nhai Cuồng Sinh thiện về nhanh nhẹn, một chưởng không những cắt cây ngô đồng với mặt cắt phẳng như dao mà do xuất thủ quá nhanh nên cây ngô đồng đứt ra cắm xuống đất mà không đổ, rõ ràng thủ pháp của Thiên Nhai Cuồng Sinh cao cường hơn Âm Sơn Chi Lang một bậc!Âm Sơn Chi Lang có nằm mơ cũng không ngờ được Trung Nguyên nhân sĩ lại có người luyện được công phu Dĩ Thủ Thiết Mộc, mà lại cao siêu đến bực trợn mắt hỏi - Ngươi là ai?Thiên Nhai Cuồng Sinh nhếch môi - Tại hạ Thiên Nhai Cuồng Sinh Triệu Cửu Châu!Thiên Nhai Cuồng Sinh là một nhân vật có tiếng tăm rất lớn trên giang hồ chỉ có điều xuất đạo hơi trễ. Lúc Thiên Nhai Cuồng Sinh dương danh thì Giang hồ Tứ ác đã rời Trung Nguyên. Âm Sơn Chi Lang nghe báo danh chẳng biết đây là nhận vật Sơn Chi Lang trừng mắt hỏi - Ngươi đại diện cho ai?Thiên Nhai Cuồng Sinh cười nhạo hỏi lại - Vậy ngươi đại diện cho ai?Thực ra thì địa vị của Tứ ác cũng không thể mở miệng nói là đại diện cho Nam Hải môn. Lão bị hỏi đến cứng họng nổi giận giơ chưởng quát - Lão phu lấy cái mạng chó của ngươi!Thiên Nhai Cuồng Sinh cười nhẹ - Triệu mỗ chẳng sợ gì ngươi nhưng những điều ngươi đã nói lúc nãy ngươi có giữ lời không?Âm Sơn Chi Lang tuy là người giảo hoạt nhưng trước mặt từng ấy người không thể nói mà không giữ lời. Bởi vậy nhất thời không biết phải đối đáp ra Thượng Chi Thử bước lên nói - Để ta!Thân hình lão đột ngột thấp xuống, xoay tròn như cơn lốc, cát đá bị kình phong cuốn theo tạo nên một cột bụi cao hai, ba chục trượng. Chỉ khi cột bụi lắng xuống thì Thái Thượng Chi Thử đã biến mất, tại chỗ lão đứng xuất hiện một hố tròn như giếng sâu hoắm!Quần hào ai ai cũng đều lè lưỡi lắc đầu, không biết đây là môn công phu hào còn đang kinh hãi thì Thái Thượng Chi Thử đã từ dưới hố chui lên, nhìn Tứ công tử đắc ý nói - Các tiểu huynh đệ, giờ thì mời!Lần này thì không chỉ Tứ công tử thấy khó mà cả những người có mặt cũng không ai dám tự thị mình có được khả năng đó! Dĩ Thủ Thiết Mộc tuy khó khăn, nhưng các nội gia cao thủ, công lực đạt đến một hỏa hầu nhất định thì có thể miễn cưỡng thử được. Đàng này với đôi tay bằng xương bằng thịt mà đào một cái giếng ở chỗ đất núi rắn chắc này thật khó hơn lên mục quang như hai ngọn lửa của Thái Thượng Chi Thử quét nhìn quần hào, thấy ai ai cũng lộ vẻ khiếp hãi, bất giác cười lớn nót - Nếu không ai xuất thủ thì coi như trận thứ hai lão phu nhờ được chư vi nhường nhịn mà thắng được...Bỗng Thái Bạch song dật bước ra khỏi hàng ngũ, Hoạt Tử nhân giơ tay nói - Khoan đã! Huynh đệ bất tài nhưng cũng xin thử làm chuột đào hang xem sao!Lời nói bề ngoài có vẻ như khiêm nhường nhưng kỳ thực lại ngầm mắng Thái Thượng Chi Thử là loài chuột. Dứt lời, không chờ đối phương phản ứng, hai huynh đệ đã đứng dựa lưng vào nhau, vẫn Hoạt Tử nhân quát lớn - Bắt đầu!Song Dật song song tung người lên không, bỗng hai thân hình ngã ra, tạo thành hình chữ nhất trên không, hai bàn chân đạp vào nhau một cái, mỗi người đều mượn lực một cái đạp đó hai thân hình quay đầu cắm xuống đất tựa như ngươi ta ở trên cao chúc xuống nước Phập! Hai tiếng. Song dật cắm đầu xuống đất, trên mặt đất lập tức nổi lên hai gò đất cao, gò đất di động tựa như hai con chuột khổng lồ đang đào hang dưới đất vậy!Gò đất chạy một vòng chừng hai trượng đến khi hai bên đụng đậu nhau, cả hai mới phá đất vọt lên!Đây là công phu gì? Quả thật không thể tưởng tượng được, cứ như là tà thuật. Điều đặc biệt là hai người lên mặt đất, người chẳng chút mồ hôi, cũng không lấm bụi đất, quần hào đồng loạt hô lớn tán thưởng.

truyen thien phat quyen